NGƯỜI CHỒNG ÂM NÀY CÓ CHÚT KHÔNG DỄ NUÔI

Lúc Diệp Vi Vi một tay ôm mèo đen, một tay xách theo túi mua hàng lên lầu, vừa lúc đυ.ng phải bác chủ nhà.

"Ôi, Vi Vi, hôm nay là ngày gì, túi lớn lại túi nhỏ, được tăng lương hả?"

Bác Vương kinh ngạc nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay Diệp Vi Vi, sau đó liếc mắt đánh giá Diệp Vi Vi từ trên xuống dưới một cái, nói như thế.

Cũng chẳng trách bác Vương như thế, thật sự là, làm một chủ nhà trọ thường xuyên đi giục tiền thuê nhà của Diệp Vi Vi, bà ta đã quá quen với việc Diệp Vi Vi ngày thường ở nhà đều giải quyết ba bữa một ngày ra sao, đều là mì gói, màn thầu, rau ngâm, dưa muối, bánh mì, cái gì rẻ thì ăn cái đó, cái gì tiết kiệm thì mua cái đó.

Nếu không phải biết hoàn cảnh cô bé này thật sự khó khăn, một người đi làm không dễ dàng, bác Vương cũng sẽ không để Diệp Vi Vi nợ tiền thuê nhà rất nhiều lần.

Diệp Vi Vi khẽ mỉm cười, đáp một câu, ngẫu nhiên cải thiện cuộc sống, cô mới sẽ không nói ra chuyện mình ăn xong bữa này tám phần là không có bữa sau, tuy rằng bác Vương rất thông cảm với cô, thường xuyên thong thả, nhưng nếu thật sự dám thiếu tiền thuê nhà, bà ấy nhất định sẽ bảo cô cuốn gói, đuổi cả người lẫn chăn ra khỏi nhà.

Lại khách khí với bác Vương vài câu, Diệp Vi Vi đang định rời đi, bác Vương lại giữ chặt cô: "Vi Vi, bác nói chuyện này với cháu này."

Chuyện gì?

Diệp Vi Vi nhìn bộ dáng xoa tay có chút ngượng ngùng của bác Vương, đáy lòng sinh ra dự cảm không hay, sẽ không phải, lại là giục tiền thuê nhà đó chứ, bây giờ thì cô thật sự là lấy không ra, phải bị đuổi ra khỏi nhà sớm như vậy sao.

"Cháu xem, chỗ đối diện bên kia xảy ra án mạng, làm hại phòng cho thuê bên bác đều không được người ta yêu thích theo, cũng là tên kia không biết kiềm chế bản thân, suốt ngày trêu chọc mấy người phụ nữ không đứng đắn, cho dù cảnh sát không nói, bác cũng đoán ra được, khẳng định là mưu sát vì chuyện tình cảm, kỳ thật không liên quan gì đến phòng trọ nhà bác cả, cho nên, khó khăn lắm bác mới lại thu hút được một hộ gia đình"

"Vi Vi à,"

Bác Vương vỗ vỗ tay của Diệp Vi Vi: "Hộ gia đình kia là từ nơi khác chuyển đến đây, mấy ngày nữa mới chính thức vào ở, người ta ở chỗ này, trời xa đất lạ, nếu cháu có thời gian, thì qua lại qua lại với người ta nhiều hơn nhé, nếu người ta nghe được lời đồn gì đó không tốt, thì cháu nhớ phải làm sáng tỏ thay bác Vương nhé."


Bác Vương đều đã mở miệng, Diệp Vi Vi tất nhiên là đầy miệng đáp ứng, chỉ là, nghĩ đến đối diện lại có người lạ nào đó chuyển đến, là đã cảm thấy mảnh vảy rắn còn đặt ở trong túi đang nóng lên, hiện nay cô thật sự bị dọa sợ, chỉ là đáy lòng cũng thấy kỳ quái, sao nghe qua có vẻ bác Vương rất coi trọng hộ gia đình mới tới kia, nơi này phòng trọ giá rẻ, tuy rằng địa phương chẳng ra gì, lại là chưa bao giờ thiếu khách trọ, thái độ bác Vương cũng nhất quán là thích tới thì tới cơ mà.

Trong lòng tràn đầy khó hiểu, Diệp Vi Vi lên lầu, quay đầu, nhìn cửa phòng đóng chặt phía đối diện, bên trên cửa phòng chỉ là hoa văn bình thường, Diệp Vi Vi lại hoảng hốt cảm thấy, những hoa văn đó vặn vẹo thành một gương mặt rắn kh ủng bố quái dị, Diệp Vi Vi nhịn không được ôm mèo đen trong lòng thật chặt: "Tiểu Hắc, may mà có mày ở đây."

Nếu không có Tiểu Hắc, Diệp Vi Vi đều không thể tưởng tượng được, kết cục của mình buổi tối hôm đó sẽ là cái gì, người phụ nữ chính mình nhìn thấy kia, Diệp Vi Vi vừa nghĩ đến khuôn mặt ảm đạm giống như người chết kia của đối phương, là đã cảm thấy đáy lòng lạnh cả người.

Phong Sở Mạc vươn móng vuốt, nhẹ nhàng ấn trên tay Diệp Vi Vi, Diệp Vi Vi cúi đầu, đối diện với một đôi mắt mèo trầm tĩnh, sâu thẳm, tối đen, rõ ràng là màu sắc của vực sâu, ở trong đó, Diệp Vi Vi lại tìm được một loại an ủi, không tự giác, sắc mặt đang trắng bệch của cô đã khôi phục một chút màu máu, trên mặt Diệp Vi Vi lại gợi lên nụ cười: "A, mặc kệ người tới là người nào, chỉ cần có Tiểu Hắc ở đây, nhất định sẽ bảo vệ chị, đúng không?"
Vô nghĩa!

Phong Sở Mạc cảm thấy câu hỏi này của Diệp Vi Vi quá ngốc, lại là cố sức đặt một cái chân khác đang bị băng vải bó chặt chẽ lên cái tay kia của Diệp Vi Vi.

Vào phòng, Diệp Vi Vi thuận tay buông đồ vật xuống, đặt mèo đen ở trên ghế, sau đó, lại lấy ra miếng vảy rắn trong túi kia, rồi mới, ném nó vào bồn cầu, xả nước.

Diệp Vi Vi cũng không biết lúc ấy mình vì sao muốn giấu miếng vảy rắn đó đi, chỉ là, bây giờ nhìn thấy dòng nước mãnh liệt hoàn toàn cuốn miếng vảy rắn đó đi, trái tim của cô, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Tâm lý mới thả lỏng không được bao lâu đã lại thấy lo lắng, bởi vì Diệp Vi Vi thấy được một đống thức ăn và thịt tươi cô bỏ ra số tiền xa xỉ mới mua về kia, im lặng trong chốc lát, nuốt nước miếng một cái:

"Tiểu Hắc, em xem, nhiều đồ vật như vậy, trong lúc nhất thời cũng không làm hết, mà hai chúng ta cũng ăn không hết được á, trong nhà cũng không có tủ lạnh, không bằng chúng ta mang sang chỗ bác Vương, nhờ bà ấy hỗ trợ xử lý, chúng ta đi ăn ké đi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi