NGƯỜI CHỒNG HỜ CỦA NỮ GIÁM ĐỐC

Chương 665

Đừng bao giờ nghĩ tới việc giảng đạo lý với con gái. Bởi vì họ sẽ phát hiện bạn đang nói một đống những điều lệch lạc giảo biện với cô ấy.

Sau khi thuê phòng xong, Mạc Phong ra ngoài mua thuốc, Bạch Doanh thì đi lên tầng.

Mặc dù lễ tân không vạch trần nhưng chắc chắn là cô ấy biết.

Lúc này ở một phòng bên trong khách sạn.

Bạch Doanh bước vào bèn lập tức khóa trái cửa và đặt một túi thơm vào khung cửa.

Biểu cảm của cô khá kỳ lạ, giống như đang cảm thấy áy náy.

Một lúc sau có tiếng bước chân từ ngoài vọng vào.

Nghe tiếng giày là biết của Mạc Phong.

Còn việc làm sao anh thoát được tầm mắt của cô lễ tân thì Bạch Doanh không biết.

Rầm rầm rầm.

Tiếng gõ cửa vang lên.

“Mau mở cửa ra, tôi ướt nhẹp rồi!’, Mạc Phong khẽ hô lên.

Bạch Doanh đứng bên trong cười xấu xa: “Anh lên kiểu gì vậy? Tầng nào cũng có camera mà!”

“Tôi bảo Tiểu Hải hack hệ thống camera của khách sạn này rồi. Không có camera, tôi vào từ đâu mà chẳng được!”

“…”

Cô ngước nhìn cánh cửa rồi mới đi mở.

“Cô lề mề cái gì vậy, xém chút nữa là bị phát hiện rồi”, Mạc Phong mở cửa vội vàng chui vào trong.

Vừa bước vào anh đã ngửi thấy một mùi hương thơm ngát. Anh chẳng nghĩ ngợi gì, chỉ hít một hơi thật sâu: “Mùi của Tulip, và cả hoa nhài nữa…”

Rầm!

Một giây sau, Mạc Phong ngã ra giường.

Anh không hề ngất mà hai mắt chỉ nhìn lên trần nhà với vẻ thất thần.

“Anh tên là gì?”, Bạch Doanh bắt đầu thăm dò.

Mạc Phong nhìn cô với đôi mắt vô hồn: “Mạc Phong!”

“Có thích tôi không?”

“Thích…”

“Yêu tôi không?”

“Không…”

Cô hỏi như vậy là bởi gì một người đàn ông có thể thích rất nhiều người nhưng chỉ yêu duy nhất một người.

“Đá Tam Sinh có ở trên người anh không?”, Bạch Doanh lập tức đổi đề tài.

Nhưng Mạc Phong chỉ ngậm chặt miệng không nói tiếng nào.

Cô khẽ chau mày. Xem ra túi hương chỉ có thể khống chế được tầng nông đại não của Mạc Phong, còn muốn không chế tầng sâu hơn thì phải có thêm vài món nữa.

Lúc này trên đầu ngón tay Bạch Doanh xuất hiện một con bướm nhỏ. Con bướm khẽ bay vào mũi Mạc Phong.

“Đá Tam Sinh ở đâu?”

Bạch Doanh hỏi thẳng.

Mạc Phong chậm rãi lấy từ trong túi ra một viên đá nhỏ chỉ như hòn đá cuội. Nhưng dưới ánh đèn, màu ngọc bích của nói trông đẹp vô cùng.

“Đây là đá Tam Sinh sao? Đẹp quá!”, Bạch Doanh cầm lấy, cúi xuống nhìn: “Xin lỗi, vì bà tôi, tôi phải về một chuyến!”

Cô vặn nhỏ đèn, dán lên người Mạc Phong, khẽ thì thầm: “Bây giờ…chiếm hữu tôi đi!”

“Được…”, Mạc Phong gật đầu như một con rối.

Ngoài cửa sổ trời đổ mưa rào, bên trong phòng cũng là đủ loại âm thanh, trên hết là tiếng rên của Bạch Doanh.

Đêm hôm nay giống như một giấc mơ đối với Mạc Phong. Mặc dù anh bị cấy trùng nhưng mọi chuyện anh làm đều mang lại cảm giác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi