Chương 677
Nếu tất cả bọn họ đều đi vào thì cả cái sân nhà họ Tô cũng không chứa nổi.
Không ai ngờ tới rằng chủ nhân của ba gia tộc lớn trên giang hồ lại đột nhiên đến đây!
“Cậu chủ Mạc!”
Tất cả mọi người lại kinh ngạc lần hai, không chỉ ba người kia cùng tới mà còn vô cùng cung kính với Mạc Phong.
Có rất nhiều chuyện mà những người bình thường không thể biết nên không hiểu cũng là đương nhiên.
Cũng giống như lúc Tưởng Minh Xuyên đến Giang Hải, ngông nghênh nhận mình là cậu chủ nhà họ Tưởng. Vậy mà rất nhiều người hỏi lại hắn ta nhà họ Tưởng là cái nhà nào?
Mạc Phong bảo ba người này tới đây là để Tô Nguyệt nắm chắc phần thắng, cũng là để lời nói của anh có trọng lượng hơn.
Từ nay về sau, anh không muốn cúi đầu nữa!
Tô Nguyệt cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh mình. Cô vừa kinh ngạc, vừa nghi hoặc, nhưng trên tất cả vẫn là cảm giác an lòng.
Là cảm giác như sau lưng mình có một chỗ dựa vững như núi Thái Sơn!
Người khác có thể không biết những người mới tới này là ai nhưng Tô Nguyệt thì biết rất rõ. Tập đoàn Kim Tư Nhã có quan hệ làm ăn với họ nên không quen biết cũng khó.
Từ Mậu Thịnh bước tới khách sáo chào hỏi: “Cô chủ Tô, người đã mất không thể sống lại, mong cô cố nén bi thương. Đây là danh thiếp của tôi, nếu sau này cô cần nhà họ Từ chúng tôi giúp gì thì có thể gọi điện cho tôi!”
“Đúng vậy! Cô chủ Tô, đây là số điện thoại của tôi, sau này có việc gì cần cứ gọi cho tôi là được. Những việc khác không dám nói nhưng nếu ở Giang Hải có ai dám bắt nạt cô thì tôi nhất định sẽ không tha cho kẻ đó!”, Mộ Dung Vân Long cũng bước tới đưa cho Tô Nguyệt danh thiếp của mình rồi mỉm cười nói.
Châu Nhược Niên cũng làm y hệt, ba người này đương nhiên không chịu thua kém lẫn nhau.
Tô Nguyệt biết rõ bọn họ khách sáo với mình như vậy hoàn toàn là do Mạc Phong. Mặc dù hội Thiên Long cũng có chút tiếng tăm nhưng chẳng là gì so với ba gia tộc này.
Nên trong hoàn cảnh bình thường thì ba gia tộc này sẽ vô cùng khinh thường những bang hội như Thiên Long hay Hắc Long.
Dù có chút danh tiếng nhưng những bang hội này cùng lắm cũng chỉ là một tông hội do rất nhiều tông phái hợp thành mà thôi, không so được với một gia tộc hùng mạnh được kế truyền, xây dựng qua biết bao nhiêu thế hệ.
Tô Nguyệt nhận danh thiếp, cười xã giao đáp: “Cảm ơn các ông, tối nay tôi sẽ sai người chuẩn bị tiệc, mời mọi người ở lại dùng bữa rồi hãy về!”
“Ăn uống thì không cần thiết, bọn tôi chỉ muốn tới thắp cho ông cụ Tô nén hương mà thôi. Dù gì cùng là người trên giang hồ, cùng là người Giang Hải, về tình về lý cũng nên tới tiễn biệt nhau lần cuối!”, Châu Nhược Niên xua tay khách sáo đáp.
Tô Nguyệt đương nhiên cũng không thực lòng muốn họ ở lại ăn cơm, chỉ là lời mời xã giao mà thôi.
Sau khi thắp hương xong, lúc ba người họ rời đi còn chào tạm biệt Tô Nguyệt, sau đó cung kính từ biệt Mạc Phong.
“Cậu chủ Mạc, vậy chúng tôi xin phép đi trước! Cậu cứ lo việc ở đây đi!”, Từ Mậu Thịnh chắp tay mỉm cười nói.
Việc Mạc Phong có thể khiến ba người này tới đây đã khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đó, bao gồm cả Tô Nguyệt có cái nhìn khác về anh.
Có thể khiến chủ tịch tập đoàn Mậu Thị cung kính gọi “cậu chủ Mạc” thì phải có thân phận như thế nào thì mới tương xứng chứ?
Nhưng Mạc Phong lại chỉ là một tay bảo vệ ở tập đoàn Kim Tư Nhã.
Mạc Phong sẵn sàng không màng danh lợi để ở lại bên Mục Thu Nghi.
Đột nhiên Tô Nguyệt cảm thấy ngưỡng mộ Mục Thu Nghi. Sau khi ba người kia đều đi khỏi, cả đại sảnh mới yên tĩnh lại.
“Cậu Mạc, tôi vẫn còn chút việc, vậy tôi xin phép đi trước!”, ông Tám nói chuyện với Mạc Phong một lát rồi cũng cáo từ, cố tình rời đi sau đám người Từ Mậu Thịnh.
Người ta đều là các ông lớn, nếu ông Tám đi ra cùng bọn họ thì người đời sẽ nghĩ rằng dạo này hội Thiên Long phất lên rồi, lại còn được kề vai sánh bước với các nhân vật lớn thế kia.
Dù cho có thể làm vậy nhưng ông Tám vẫn chọn rời đi sau bởi cho rằng khoa trương chẳng có tác dụng gì. Càng là người có bản lĩnh lại càng khiêm tốn.
Lúc này trong đại sảnh chỉ còn lại người nhà họ Tô và đại biểu của các tông phái thuộc tông hội Thiên Long. Điều duy nhất thay đổi là ánh mắt của đám người kia nhìn Mạc Phong và Tô Nguyệt.
Không còn giống lúc trước khi bọn họ nghĩ Tô Thanh Hà qua đời là Tô Nguyệt không còn chỗ dựa.