Chương 733
“Á! Các người làm gì vậy?”
“Cút ra, không là tôi báo cảnh sát!”
Mấy chục phòng thì có đến hơn nửa là vị thành niên.
Tư Đồ Yên đứng ngoài cửa nhìn hai con người trần truồng trên giường thì khẽ lắc đầu: “Không phải ở đây, tiếp tục tìm kiếm!”
Tư Đồ Yên đóng cửa lại. Bọn họ đã lục soát hết các phòng của tầng này, chỉ còn mấy phòng ở tận cùng của hành lang.
“Đi!”, anh ta trừng mắt với mấy người phía sau.
Những phòng còn lại lập tức được phá cửa. Từ Đồ Yên cảm thấy có mùi gì đó kỳ lại, hơn nữa trong phòng này có mấy cặp nam nữ đang vây lại với nhau, quần áo thì xộc xệch.
“Cậu chủ, cũng không phải phòng này”, một người đàn ông mặc áo đen chắp tay đầy cung kính.
Tư Đồ Yên liếc nhìn bọn họ rồi nói giọng thản nhiên: “Bắt đưa tới đồn cảnh sát đi!”
“Vâng!”
Vài người lập tức xông vào, chưa tới một phút đã bắt hết đám người kia.
“Thả chúng tôi ra, dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi chứ!”, một người đàn ông mặc quần bò thụng lầm bầm: “Các người có phải là cảnh sát đâu, tự ý bắt người, tôi sẽ tố cáo!”
Bốp!
Một cú tát giáng xuống.
“Tố cáo sao? Vậy thì đi đi, bao nhiêu người mà thuê có một phòng, tụ tập tìm khoái lạc đã đủ để các người phải ngồi tù rồi, còn thứ trên bàn là cái gì thì đâu cần tôi phải nói nữa đúng không?”, Tư Đồ Yên chỉ số bột trắng trên bàn.
Anh ta phất tay kêu thuộc hạ bắt đám người kia đưa đi. Có những chuyện không nhìn thấy thì thôi, đã nhìn thấy thì phải quan tâm.
Đông điện Diêm Vương Phương Hồng bước tới nhìn anh ta: “Cậu chủ, chỉ còn một phòng cuối cùng thôi!”
“Phá cửa!”
“Vâng!”
Rầm!
Cánh cửa bị bật ra bởi một cú đá.
Tư Đồ Yên nổi giận đùng đùng khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Cảnh tượng không một bóng người.
Anh ta vội vàng bước tới thò tay vào trong chăn. Vẫn còn một chút hơi ấm, chứng tỏ bọn họ rời đi chưa lâu.
“Đuổi theo! Người vẫn chưa đi xa đâu!”, Tư Đồ Yên quay đầu quát lớn.
Tất cả mọi người đang định đi xuống thì Tưởng Minh Xuyên lập tức kêu lên: “Đợi đã!”
“Sao thế! Có thể nói hết một lèo được không?”, Phương Hồng cảm thấy mất kiên nhẫn.
Mấy người đứng sau Tưởng Minh Xuyên lập tức bước tới sẵn sàng nghênh chiến. Sự liên kết giữa hai bên bọn họ đúng là mỏng manh quá.
Tư Đồ Yên trừng mắt với người của mình khẽ quát: “Được rồi, giờ là lúc nào rồi, trong nhà còn đánh nhau thế này, để người khác nhìn thấy có phải là trò cười không? Cậu Tưởng có gì thì cứ nói thẳng!”
“Chúng ta chia làm hai nhánh đi lên. Thang máy, thang bộ đều là người của chúng ta. Cậu nói xem họ có thể chạy được nào”, Tưởng Minh Xuyên khoanh tay, nhếch miệng cười xấu xa.
Trong thời gian ngắn muốn thoát khỏi tầm mắt của đám đông, thoát khỏi sự vây bắt của bọn họ thì chỉ có một đường duy nhất, đó là đi lên sân thượng.
“Mau! Tất cả mọi người đi lên!”, Tư Đồ Yên phất tay: “Bắt sống cho tôi!”
Một vấn đề rõ ràng như vậy mà anh ta không nghĩ ra. Bởi vì người bình thường thì sẽ không bao giờ chạy lên sân thượng, như vậy khác gì con thú bị nhốt!
Phương Hồng chắp tay hừ giọng: “Cậu chủ yên tâm, hôm này ngoại trừ bọn chúng biết bay, nếu không sẽ không có đường thoát đâu!”
Cả đám nhao nhao lao lên sân thượng.
Lúc này, trên đỉnh tòa nhà.
Rầm.
Cánh cửa sân thượng bị bật tung bởi một đạp.
“Mạc Phong, đừng hòng chạy thoát!”, Tưởng Minh Xuyên còn chưa nhìn thấy người mà đã gầm lên.
Cả đám nhào ra sân thượng nhưng xung quanh trống không, đến một bóng người cũng không thấy!”
“Cậu chủ, phía bên này!”
Cũng không biết là do ai gọi mà Tư Đồ Yên lập tức dẫn người đi về hướng ngược lại.