Chương 772
Đúng lúc này.
Sát khí trong đôi mắt Tư Đồ Yên càng nồng hơn. Rõ ràng hắn đã bị tên tù nhân kia kích động. Mặc dù chưa từng ra chiến trường nhưng trên người hắn vấn toát ra sát khi ghê người.
“Biến! Nếu không lát nữa tao sẽ khiến mày chết mà không biết tại sao lại chết đấy!”
Khâu Minh xắn ống tay áo: “Ấy, thằng này ngông đấy nhỉ, cậu Mạc để tôi xử lý hắn giúp cậu!”
Hắn vung tay, quay một vòng rồi lao lên.
Mạc Phong cảm thấy sợ hãi, vội vàng lao tới trước mặt hắn, tóm lấy cổ tay đang sắp động vào mặt Tư Đồ Yên: “Được rồi, cú đánh vừa nãy, để tôi đòi lại cho!”
Bốp.
Cú tát giòn tan, thậm chí còn vang vọng khắp phòng giam cấp S.
Những kẻ trong phòng đứng ngây như phỗng.
Đến cả Mục Thu Nghi cũng bị dọa hết hồn.
Trưởng trại thì suýt ngất.
Cả Tư Đồ Yên cũng không ngờ Mạc Phong lại ra tay không chút nể nang như vậy.
“Trời trời! Quả nhiên đây là cú bạt tai ngầu nhất trần đời. Sướng!”
Một cú tát khiến mặt Tư Đồ Yên sưng đỏ.
“Mày dám đánh tao?”, đôi mắt Tư Đồ Yên hằn lên vạch máu.
Mạc Phong chỉ nhún vai cười đểu: “Được rồi, tôi muốn ra ngoài rồi! Vì vậy cú đánh của anh cũng không phải công cốc đâu nhá!”, anh nói với Khâu Minh “Mày…! Được lắm! Mối thù của chúng ta…tao ghim!”
“Mối thù của chúng ta được ghim từ khi ở Nam Đô rồi, nhưng không phải kết thúc vào ngày hôm nay!”
“…”
Dù sao cũng đã đắc tội nên thêm một cú tát cũng chẳng sao, chỉ khiến trong lòng anh được thoải mái hơn chút.
Đương nhiên, không phải là Tư Đồ Yên giỏi nhẫn nhịn mà là hắn không dám và cũng không đánh lại được anh! Nếu như để Mạc Phong điên lên thật và dồn hắn vào chân tường tẩn cho một trận thì còn mất mặt hơn.
Giờ nhịn vẫn còn có khí chất.
Mặc dù không biết Tư Đồ Yên kiêng dè điều gì nhưng cú tát đã giúp Mạc Phong cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Trước đây anh từng nói rồi, bắt anh vào thì dễ, còn muốn anh ra thì không hề.
“Đi thôi vợ, chúng ta cũng nên đi rồi!”, Mạc Phong quay đầu vẫy vẫy tay, khẽ cười nói.
Anh chẳng hề muốn ở mãi trong nhà giam này, chẳng qua trước khi đi nhất định phải dạy dỗ Tư Đồ Yên một trận.
Không thì hắn lại cho rằng anh là quả hồng mềm muốn bóp là bóp. Để sau này hắn định ra tay thì phải lượng xem mình có được cái bản lĩnh đó hay không.
Mục Thu Nghi cũng sải bước đi theo anh, khoác lấy tay anh ra khỏi nhà giam.
“Cậu Mạc! Sau này nhớ đến thường xuyên nhé!”, lúc này Khâu Minh cùng mọi người phía sau đồng loạt hô lên.
Mạc Phong quay đầu lại, cảm thấy cạn lời: “Thôi khỏi! Ngoan ngoãn ở đây cải tạo đi, sau này có cơ hội ra ngoài thì đến Giang Hải tìm tôi! Nhớ rõ tên tôi, Mạc trong Mạc Hữu, Phong trong cuồng phong nhé”.
Anh nói rồi quay người rời khỏi nhà giam, không quay đầu lại.
Nhóm người trong nhà giam không kìm được cứ lầm bầm mãi câu nói đó trong miệng.
“Hóa ra cậu Mạc tên là Mạc Phong! Nếu như có cơ hội nhất định tôi sẽ tới Giang Hải!”
“Tém tém lại đi, anh là tội phạm đang hoãn thi hành án tử hình đó!
“Hoãn thi hành án thì sao? Tôi cũng chẳng giết người, tôi có thể kháng án! Tôi nhất định sẽ làm lại để được ra ngoài. Cậu Mạc hãy đợi tôi!”
“…”
Một ngày trước anh còn bị Tư Đồ Yên ra lệnh cho cả đống người áp giải mình vào trại giam, một ngày sau cũng chính Tư Đồ Yên phải cầu xin anh bước ra.
Còn về phía Tưởng Minh Xuyên thì từ đầu đến cuối anh chỉ coi là kẻ mua vui. Nhà họ Tưởng có vệ sĩ của mình nhưng không giống nhà Tư Đồ khi nắm cả binh quyền trong tay.