NGƯỜI CHỒNG MÁU LẠNH

Ôn Tĩnh Niên nhìn hai người phụ nữ của đời mình, lại nhìn hai đứa con trai của mình, khẽ thở dài một hơi, cuộc đời của hắn đã có lỗi với hai người phụ nữ này, không thể cho bọn họ toàn bộ, không thể cho họ một gia đình hoàn hảo, không thể cho họ một tình yêu hoàn hảo…

Hai người phụ nữ này đều vất vả vì ông, đều rất đáng thương, mà người làm ra tất cả chuyện này lại là ông.

“Ôn thị có vấn đề rất lớn.” Hắn cố gắng ngồi dậy, Ôn Vũ Nhiên hiểu ý, đi lại gần đỡ ông ngồi dậy, thân thể của ông không tốt, Ôn thị là tâm huyết cả đời của ông, chắc chắn sau khi nghe có sự cố xảy ra, nên ông mới bất ngờ bị bệnh phải nhập viện thế này.

Ôn Vũ Nhiên khẽ nheo cặp mắt của mình, trước khi hắn đi, Ôn thị hoàn toàn bình thường, sao có thể lại xảy ra chuyện.

Ôn Tĩnh Niên thở dài, “Là tại ta quá tham lam, lại đi đoạt một hợp đồng với tập đoàn Húc Nhật, ta muốn kiếm cho Ôn thị một khoản, dù sao tập đoàn Húc Nhật cũng rất lớn mạnh, một hợp đồng cũng đâu có thiệt thòi gì với họ.”

“Nhưng ta đã sai lầm rồi, ta đã ném tất cả của cải xuống sông rồi, Ôn thị đã bị ta vét sạch. Bây giờ chúng ta nhập nguyên liệu, nếu không, chúng ta sẽ phá sản.”

Nói xong, Ôn Tĩnh Niên ho khan một tiếng, khuôn mặt hồng lên, ông nhìn sắc mặt người nhà đều không tốt, ông biết, đây không phải là chuyện đơn giản, không hề dễ dàng, nhưng bây giờ đi đâu để tìm nguồn nguyên liệu lớn như vậy, ông đã vay ngân hàng nhiều tiền như vậy. Nếu lại đi vay, chữ tín của Ôn thị sẽ không còn nữa, đối một công ty mà nói, chữ tín quan trọng thế nào, ông biết rất rõ.

“Ta đã già rồi, cũng không thể tiếp tục kiên trì nữa, các con…” Hắn nhìn hai đứa con của mình, Ôn Vũ Nhiên và Ôn Vũ Phong, hai đứa con trai đều thực xuất sắc, ông vừa ý Vũ Nhiên hơn, hắn tuy là đứa thứ hai nhưng làm việc rất bình tĩnh, tương lai có thể làm người kế nhiệm, còn đứa con lớn Ôn Vũ Phong lại quá nóng nảy.

Nhưng mẹ của Ôn Vũ Phong mới là vợ chính thức của ông, ông mắc nợ bọn họ, cho nên tuy đã quyết định, cuối cùng vẫn không thể nói lên lời.

“Công ty giao cho các con, trong hai người, ai có thể giúp công ty vượt qua trận sóng lơn này sẽ là người kế nhiệm tổng tài của Ôn thị.” Ông ho một tiếng, khi ông nói xong, cả phòng rơi vào im lặng.

Phó Ức nhìn con mình một cái rồi hơi cúi đầu, bọn họ đều biết, chức tổng tài Ôn thị này không dễ làm, thật không dễ làm.

Đỗ Mĩ Tây thirng thoảng đưa mắt liếc nhìn con mình, muốn hắn mau đi lo việc, Ôn Vũ Phong đành bất đắc dĩ chào mọi người rời đi, đây đâu phải chuyện đơn giản, cũng đâu phải chỉ là một chút tiền, liên quan đến hơn một ngàn vạn, hắn đi đâu để tìm nhiều tiền như vậy, cho dù hắn đi cướp ngân hàng, cũng không đủ.

Phó Ức lại nhìn nhìn người trên giường bệnh, người đàn ông này dường như đã già đi rất nhiều, bà ngẩng đầu nhìn con trai mình, “Vũ Nhiên, nếu có thể giúp cha con, con nhất định phải giúp ông ấy khỏe lại được không? Ôn thị là tâm huyết cả đời của ông ấy, nếu Ôn thị không còn, có thể cha con…” Bà không nói gì thêm, nghẹn ngào một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi