NGƯỜI CHỒNG MÁU LẠNH

Cuối cùng hắn vẫn mím chặt môi, trầm mặc ngồi đó, bát súp kia khá lớn, nếu muốn thêm một bát, không biết người khác có coi hắn là heo không, hắn đưa mắt nhìn thoáng qua cô gái ngồi bên cạnh, cô rõ ràng uống trước hắn, mà lại uống chậm như vậy, hắn thấy đôi môi đỏ mọng của cô trên miệng bát, đôi môi nho nhỏ, trong lòng hắn lại có chút xúc động, hắn thật muốn nhấm nháp đôi môi đỏ kia, có phải hương vị của cô cũng giống như bát súp kia. Ngọt ngào ấm áp.

Rất nhanh, hắn cười lạnh một tiếng, hắn chính là muốn.

Ánh mắt người đàn ông lạnh như băng, khiến cho người khác phải rùng mình, khiến cho Tử Lạc có chút bất an, co rúm người lại, ánh mắt kia mang theo cảm giác xâm lược, khiến cô không được tự nhiên.

Cô nhanh chóng uống hết bát súp, sau đó lấy chút tiền lẻ từ trong túi.

Lê Duệ Húc cũng lấy ví của mình ra, hắn cầm chiếc thẻ màu vàng, đưa cho chủ quán, nhưng chủ quán nhìn chiếc thẻ trong tay hắn như nhìn vật ngoài hành tình, sau đó nói: “Xin lỗi anh, chỗ chúng tôi buôn bán nhỏ, không có dùng thẻ.” Chủ quán ngượng ngùng sờ sờ đầu, chỗ ông không có quét thẻ a, muốn nhận cũng không thể nhận a.

Ánh mắt Lê Duệ Húc khẽ đen lại, đôi mắt màu trà có chút không hài lòng, lại có một chút xấu hổ. Hắn cố gắng nhìn trong ví tiền, bên trong trừ bỏ một số thẻ màu vàng cũng không còn cái gì nữa, những nơi ngày thường hắn đến toàn dùng thẻ, cho nên hắn không có mang tiền lẻ bao giờ.

Bây giờ, hắn ngồi ở đây, súp cũng đã uống, cũng đâu thể ăn quịt, tay hắn đặt trên cổ tay của mình, khẽ xoa chiếc đồng hồ đắt tiền, hắn không do dự chút nào tháo xuống, đây là chiếc đồng hồ hắn mua khi đi công tác ở Pháp, trên thế giới chỉ có năm chiếc, cũng coi như hiếm hoi, hắn không thiếu tiền, cho dù không có, cũng chỉ di hắn không cẩn thận làm mất.

“Tôi để cái này ở đâu, ngày mai sẽ có người tới trả tiền rồi lấy lại.” hắn cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ trong tay mình, bên ngoài màu trắng thuần khiết, kim đồng hồ không ngừng quay, màu trắng này chính là kim cương, những chiếc kim đều được làm thủ công do người Nam Phi làm. Người biết xem hàng chỉ cần nhìn là biết. Thứ có giá trị như này, có thể mua bằng mấy ngàn, mấy vạn, thực sự là nằm mơ.

Hắn đưa tay mình ra, mà chủ quán nhìn thoáng qua, vừa định nhận lấy, lại bị một bàn tay bé nhỏ ngăn lại.

“Không cần, để tôi trả cho.” Tử Lạc lấy thêm tiền lẻ đưa cho chủ quán, rồi mới nhìn nhìn Lê Duệ Húc, cô nhìn trong sâu ánh mắt hắn thấy hình dáng gầy gò của chính mình, rõ ràng như vậy, hóa ra vẻ mặt cô lại trầm trọng như vậy a.

“Vì sao?” Lê Duệ Húc thản nhiên hỏi, đưa tay đeo đồng hồ vào cổ tay, hắn không từ chối ý tốt của cô, quan hệ của họ, sẽ đâu chấm dứt đơn giản như vậy, sau này, hắn sẽ trả lại cho cô gấp bội, chỉ cần cô chấp nhận, chịu đựng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi