NGƯỜI CHỒNG MÁU LẠNH

“Lạc Lạc, thật xin lỗi…” giọng nói Vũ Nhiên có chút khàn khàn, hắn không muốn như thế, nhưng nhiều khi, bọn họ cũng chỉ có thể làm trái với suy nghĩ của mình, ví dụ như hiện tại, hắn rất muốn có cô, lại chỉ có thể chia tay cô ở đây.

“Anh đã giúp em tìm nhà xong, công việc, anh cũng sẽ giúp em tìm một chỗ làm thoải mái.” hắn kéo tay cô, cũng phát hiện bàn tay cô lạnh lẽo, xin lỗi, một câu kia, xin lỗi, hắn lại không hề biết? Hiện tại, thứ cô cần không phải là lời xin lỗi, cô không muốn nghe câu xin lỗi.

Xin lỗi có thể đổi lấy cái gì, cái gì cũng không thể.

Tử Lạc nới lỏng ngón tay, chiếc chìa khóa rơi xuống, âm thanh nhẹ nhàng vang lên, giống như một cái gì đó vỡ vụn.

Cô khẽ chớp mắt, trước mắt không rõ có màu trắng mơ màng, “Em có thể biết nguyên nhân không?” Hóa ra, tất cả mọi chuyện, cô nghe rất rõ, hắn cũng nói rất rõ, nhà cô không cần, công việc cô đã có, cái gì cô cũng không cần, hắn có thể trở lại bên cô không? Có thể không?

Trong thế giới của Tử Lạc không có Vũ Nhiên, như vậy, còn ý nghĩa sao?

Nhìn thấy chiếc chìa khóa rơi xuống, ánh mắt Ôn Vũ Nhiên càng thêm đau đớn, tim của hắn như ngừng đập, rất đau đớn, cảm giác này hắn chưa từng trải qua, hắn chỉ có thể xem nhẹ, chỉ có thể bỏ qua.

“Anh muốn kết hôn..” Hắn nhắm mắt, không đành lòng nhín nước mắt tuyệt vọng của Tử Lạc.

“Là cô gái ấy sao?” Tử Lạc nếm hương vị nước mắt của mình, vừa đắng vừa mặn, giống như trong lòng cô lúc này, cô cảm thấy ngặt thở, cô muốn rời xa nơi này, rồi lại phát hiện, cô không đủ sức để đứng lên, chỉ có thể im lặng khóc.

Nước mặt có thể rơi trên mặt, cũng có thể rơi trong lòng.

Vũ Nhiên khẽ gật đầu, khiến Tử Lạc hiểu rõ tất cả, thì ra, bọn họ đã sớm…. Tất cả đều đã bắt đầu từ lâu.

“Thực ra…” giọng nói Tử Lạc cứng rắn hơn chút, “Thực ra từ khi bắt đầu em đã có cảm giác, chúng ta không thể ở cùng một chỗ, nhưng…” Cô cúi đầu, chứng kiến nước mắt rơi xuống tay mình long lanh, hóa ra lại đẹp như vậy, cũng tan nát như vậy.

“Nhưng em vẫn muốn cố gắng thử một chút, đến cuối cùng vẫn là sai lầm rồi, không thuộc về em, vĩnh viễn cũng không thuộc về em.” cô không biết mình đứng lên như thế nào, cô chỉ biết khi nhìn thấy cửa, cô đã muốn chạy khỏi, nếu không đi, cô có thể sẽ bị sụp đổ mất, không chỉ có đau lòng, không chỉ có tuyệt vọng, còn có cảm giác thảm hại, cô chỉ muốn một mình mình nhìn thấy, một mình mình biết.

Bả vai không ngừng run rẩy, nước mắt liên tục rơi xuống như thủy tinh, không ai biết cô đang khóc, đau đớn muốn chết, cô bước đi, rồi cố gắng chạy, để lại chiếc chìa khóc, màu trắng dưới ánh đèn, dưới ánh đèn như vỡ vụn.

Ôn Vũ Nhiên đưa tay, nhưng lại không thể đuổi theo, động tác của hắn dừng lại.

Đuổi theo cô rồi thế nào, lúc hắn đồng ý với Lê Duệ Húc cũng là lúc hắn không thể quay đầu lại, hắn có trách nhiệm của hắn, như mẹ, như cha, như Ôn thị.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi