NGƯỜI CHỒNG MÁU LẠNH

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt màu trà nhìn thẳng gương mặt Tử Lạc, Tử Lạc vội vàng buông tấm rèm xuống, tim đập nhanh hơn bình thường, cô cảm thấy xấu hổ. Cô vùi mình trên giường, cọ mặt vào chiếc gối mềm mại, gương mặt cô ửng hồng. Lê Duệ Húc khẽ nhíu mày, nếu hắn không nhìn nhầm, từ trong mắt cô có sự khiếp sợ, còn có chút ngượng ngùng, thậm chí còn có cảm giác không biết phải làm sao, ánh mắt của cô vừa rồi là nhìn lồng ngực hắn. Phụ nữ bây giờ rất phóng khoáng, người nào mà chưa từng nhìn thấy cơ thể đàn ông, cô có phải rất ngạc nhiên hay không, hắn cầm lấy chiếc khăn tắm bên cạnh choàng lên người, ngoài ý muốn hắn đưa mắt nhìn cửa sổ phòng cô, xuyên thấu qua ngọn đèn, cũng không nhìn thấy một bóng người, hắn cúi đầu, dùng khăn mặt lau tóc, thật không thể biết, cô gái mình cưới về là người như thế nào, cuộc sống của hắn luôn có quy luật, đột nhiên thêm một người, có cảm giác rất khác lạ. Hắn ngồi trên ghế cạnh bể bơi, nhìn bầu trời đầy sao, trong mắt có sự thất thần khó phát hiện. Hắn cứ ngồi như vậy, nước dưới chân hắn trong suốt nhìn thấy đáy, thân thể hắn in dưới nước tráng kiện, còn có sự vẻ mặt thất thần, không ngờ lại rõ ràng như vậy. Thời gian cứ như vậy trôi qua, lại một ngày mới, bọn họ đều nghĩ rất khó trải qua, mở mắt nhắm mắt, một ngày đã trôi qua, ngày hôm nay cũng không hẳn là ngày đẹp trời, sương mù bao quanh, có thể có mưa, có hơi lạnh của mùa thu. Nghe âm thanh của xe ô tô đã đi xa, Tô Tử Lạc mới đi ra, cô không cố ý trốn tránh hắn, cho dù là buổi tối, không nhìn rõ cái gì, nhưng hắn không mặc quần áo, cô vẫn thấy được, cô vốn là người bảo thủ, cái gì mà gọi là không mặc quần áo, Duệ Húc vẫn mặc một cái quần bơi mà. Tô Tử Lạc dọn dẹp xong, mấy ngày nay luôn trong trạng thái thích ứng với hoàn cảnh mới, cho nên cô khong suy nghĩ nhiều được, bây giờ mọi thứ đã yên tĩnh lại, cô phát hiện, nơi sâu nhất trong tim cô vẫn rất đau. Cô đi ra ngoài, đứng xa xa nhìn chỗ ở của chính mình, dường như không thấy điểm dừng, cô cúi đầu, đôi môi có chút chua xót, cô không cần một ngôi nhà thật lớn, chỉ cần có người yêu thương cô là tốt rồi. Lấy lại tinh thần, cô đi về phía trước, mất đi tình yêu, cô vẫn phải sống tiếp, không phải sao? Trái tim của cô đau, như vậy cô vẫn cảm thấy mình đang sống, Vũ Nhiên, hắn không có sai, hắn chỉ lựa chọn người thích hợp với hắn. Cô cũng không có sai, chỉ là giữa hai người không có duyên phận mà thôi. Đứng trước cửa tòa soạn báo, cô như bừng tỉnh, cô hít một hơi thật sâu, đẩy cửa đi vào, vẫn là nơi đó, vẫn là cô, chỉ là trái tim cô đã khác trước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi