NGƯỜI CHỒNG MÁU LẠNH

Người đàn ông này là một người đàn ông sắt đá, cô đã khiêm nhường như vậy, vì sao anh vẫn cách xa cô như thế, vì sao chứ… Anh còn yêu một cô gái vô cùng bình thường, làm sao cô có thể cam tâm được, sao cô có thể không ghen tị chứ.

Trên đời này không có gì mà cô, Tề Trữ San không chiến được, vĩnh viễn không có.

Nếu như lúc trước chính là tò mò, bây giờ chính là muốn giữ lấy, nhất định phải đạt được.

Cô cầm chặt cái chén trong tay, từng bước một đến gần anh, đứng bên cạnh anh, cũng nhìn thấy tất cả bên ngoài cửa sổ, trừ bỏ đèn đường, cô thật nhìn không ra bên ngoài cửa sổ có cái gì đáng nhìn?

Hàng trăm ánh mắt, hàng trăm vẻ mặt khác nhau, mà cô ở trong mắt anh, vốn không phải là duy nhất.

Ngón tay của cô run rẩy đưa chiếc ly về phía anh, cuối cùng anh cũng cầm lấy chiếc ly trong tay cô.

Ôn Vũ Nhiên không vội uống.

Dũng khí Tề Trữ San nổi lên, cũng cầm lấy một chiếc ly, “Ly này xem như em cảm ơn anh, coi như là giúp em thoát khỏi sự tương tư mấy ngày nay, được không?” Trên gương mặt xinh đẹp có chút thương cảm, Vũ Nhiên nắm chặt chiếc ly trong tay, có chút bất đắc dĩ.

Hắn đưa chiếc ly tới khóe môi, uống một hơn cạn sạch.

Tề Trữ San cũng nở nụ cười, nhìn chiếc ly trong tay hắn, trong mắt ánh lên nét kì quái.

“Tôi phải đi, nơi này rất an toàn, em có thể ở lại đây.” Hắn nói xong cầm áo khoác, sau đó rời đi, cô nam quả nữ ở chung một phòng, đối với thanh danh của Trữ San không hay cho lắm, hơn nữa hắn không quên, hắn đã có bạn gái.

“Anh đừng đi.” Đột nhiên Tè Trữ San tiền lên ôm chặt eo hắn, thân thể mềm mại dính chặt lên người hắn.

“Vì cái gì mà không thể đón nhận em, em có điểm gì không tốt, em không đẹp sao?” Giọng điệu cô có chút cầu xin.

Ôn Vũ Nhiên dừng lại một chút, rồi giật tay cô ra, ” Em cái gì cũng tốt, nhưng tôi đã có bạn gái.” Hắn nói rất đơn giản, nhưng đó cũng chính là trọng tâm, bởi vì hắn đã có, cho nên, hắn sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy.

Rất nhanh, Trữ San lại ôm chặt lấy eo hắn, chiếc áo choàng trên người cô nhanh chóng rơi xuống mặt đất, lộ ra thân hình hoàn mĩ khiêu gợi.

“Tề tiểu thư, xin tự trọng.” Ôn Vũ Nhiên lặng người đi giây lát, không thể phủ nhận, cô gái này giống như là bảo vật, một bộ ngực đầy đặn, eo mảnh khảnh, đôi chân thon dài, mĩ nữ chủ động, hắn là một người đàn ông bình thường, cũng sẽ có những phản ứng của một người đàn ông bình thường, nhưng đây cũng không phải lí do để cho hắn có thể phản bội …

Hắn đem áo khoác của mình choàng lên Tề Trữ San, ngón tay lại vô tình chạm nên da thịt cô, có một cảm xúc không nói lên lời, dường như toàn bộ máu trong người đều dồn vào trí óc hắn, hắn giật mình, hắn không phải người đàn ông buông thả, cũng không phải chưa từng nếm qua mùi vị mĩ nữ, nhưng đó đã là quá khứ, từ khi hắn thích Tử Lạc, hắn luôn giữ mình trong sạch.

“Nếu tự trọng không giữ được anh, em cũng không cần có nó.” Tề Trữ San bất chấp ôm chặt hắn, ánh mắt long lanh, khiến hơi thở của hắn trở nên nặng nề, hắn muốn ngăn cô, nhưng đôi môi đỏ mọng đã dán trên môi hắn, cô còn vươn đầu lưỡi của mình, không ngừng liếm lấy môi hắn, bản năng của hắn trỗi dậy, không biết vì cái gì, mỗi tế bào trên cơ thể của hắn đều căng lên, muốn cô, rất muốn, rất muốn….

Nhưng lí trí của hắn nói cho hắn biết, không thể…

Hắn nhắm mắt lại, cảm giác một cơ thể mềm mại nữ tính gần sát hắn, cô không ngừng kích thích hắn, can đảm đưa tay vuốt ngực hắn, xuống phía dưới…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi