NGƯỜI CHỒNG MÁU LẠNH

“Lê Duệ Húc… Buông..” Lời của cô còn chưa nói hết, cảm giác được bàn tay Duệ Húc giơ lên, đặt sau gáy của cô vỗ về thật nhẹ. “Không nên cử động, em muốn làm ảnh hưởng tới vết thương sao?” Giọng nói như một lời cảnh cáo, quả nhiên khiến cho Tô Lạc quên luôn giãy dụa, cứng ngắc ngồi trên đùi hắn, cô rất ít khi gần gũi với đàn ông như vậy, ngoài Vũ Nhiên ra, chính là hắn, nhớ tới Ôn Vũ Nhiên, đôi mắt của cô ngoài sự lo lắng còn có một chút buồn phiền. Hiện tại Vũ Nhiên đang ôm một cô gái khác, còn cô cũng đang ở trong lòng một người đàn ông khác. Bọn họ cũng không 膦, chỉ là rồi lại không thể. Không biết, đây là vận mệnh hay là… Cô hơi ngẩng đầu, thấy được Duệ Húc đng chăm chú nhìn vết thương trên đầu cô, ánh mắt màu trà lại có chút buồn, đôi lông mày rậm nhíu chặt lại. “Em là đồ đần phải không? Cô ta đẩy em, sao em không đẩy lại cô ta?” Lê Duệ Húc thực sự muốn biết cô gái này đang suy nghĩ cái gì, người khác đánh cô ấy, cô ấy còn muốn đưa mặt mình ra cho người khác đánh, cô có phải rất ngu ngốc hay không? Bản thân hắn từ trước tới nay đều có thù phải trả, người khác nhổ của hắn một sợi tóc, hắn nhất định sẽ nhổ toàn bộ tóc của người đó. Trái tim Tô Lạc cảm giác như bị đâm, ” Cô ấy là… Khách của anh…” cô thì thào nói, thực ra cô muốn nói ra hai từ phụ nữ, đến cuối cùng vẫn dùng từ khách thay cho từ đó, thực ra cũng không cần cô nói ra, với sự khôn khéo của mình, Duệ Húc cũng đoán ra cô muốn nói gì. Cô sao có thể đánh người phụ nữa của hắn, cô là người hầu, người ta là khách, người hầu sao có thể cùng khách tranh luận, có thể ra tay, khách vốn là người cao quý, mà người hầu chính là thân phận thấp hèn, hắn không phải đã nói sao, cô đối với hắn chỉ là một con chó nhỏ mà thôi. Bàn tay cô khẽ nắm chặt, không biết vì sao, ngực cảm thấy rất đau đớn, cô đột nhiên đẩy hắn ra, nhảy từ trên đùi hắn xuống, ngồi ở vị trí của mình, sau đó cầm đũa lên, không nói một lời cắm cúi ăn, cô cúi đầu vì không muốn hắn nhìn thấy cảm xúc trong mắt cô, người đàn ông này thật đáng sợ, đôi mắt âm u kia, thực khó nắm bắt, giây trước có thể cho người khác lên thiên đường, một giây tiếp theo lại có thể khiến họ phải xuống địa ngục. Ánh mắt Duệ Húc đột nhiên trầm xuống, hắn nhìn sự trầm mặc của cô, sắc mặt lạnh lại, môi của hắn khẽ mím, đôi mắt màu trà như bị bóng tối bao phủ. Hắn bưng chiếc bát lên, cũng bắt đầu ăn, vừa rồi đáng nhẽ phát sinh một số chuyện mới đúng, nhưng lại chẳng có gì xảy ra, xung quanh một mảng tĩnh lặng, một loại áp lực vô hình, Tô Lạc khẽ xoa nhẹ lên vết thương trên đầu, sắc mặt vẫn tái nhợt. Có một số người cô không thể nào lại gần, nếu không, cô sẽ không bao giờ cứu được chính mình. Lê Duệ Húc uống một ngụm nước, sau đó đi lên lầu, hình như lúc rời đi, hắn có nói cái gì đó, xem cái gì đó, Tô Lạc không có chú ý, lúc này tâm tư cô rất phức tạp, rất hỗn loạn. Cô nhẹ nhàng thở dài, đưa tay lên đặt trên lồng ngực, ánh mắt trong trẻo nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, người đàn ông này đúng là khiến người khác dễ động tâm, dễ yêu hắn, nhưng là, Tô Tử Lạc cô vốn không thể. Trái tim cô đã đau đớn một lần, rồi lại một lần, cô không thể không thừa nhận, khoảng cách của bọn họ, càng ngày càng thêm xa, hai người ở hai thế giới. Cô ngồi trong phòng mình, từ cửa sổ thỉnh thoảng sẽ truyền lại tiếng nước, cô biết người đó đang bơi, dường như hắn rất thích, cơ hồ mỗi ngày vào giờ này sẽ đi bơi, cô ngồi dậy, do dự bước tới bên cửa sổ, nhìn thấy trong hồ bơi, thân thể tuyệt đẹp, cô không biết như thế nào mới được gọi là bơi tốt, chỉ là nhìn hắn, cô cảm giác đây là một loại hưởng thụ, mỗi một động tác của hắn, mỗi cái vung tay, thậm chí là mỗi lần ngẩng đầu, đều chứa đầy mị lực mà chỉ hắn mới có.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi