"Được."
Diệp Thiên Bách gần như không cần suy nghĩ mà trả lời rất nhanh chóng.
Hạ Thanh Nguyệt nghe vậy thì lại nhíu chặt mày, cô không ngờ Diệp Thiên Bách lại có thể sảng khoái đồng ý như vậy, là một tên phế vật đến ở rể để kiếm miếng ăn, chẳng phải lúc này anh ta nên cầu xin cô đừng vứt bỏ mình sao?
Câu trả lời của Diệp Thiên Bách hiển nhiên đã khiến Hạ Thanh Nguyệt rất bất mãn.
"Diệp Thiên Bách, Thanh Nguyệt ly hôn với cậu, cậu sẽ
không nhận được một xu nào từ gia đình này, mấy năm nay cậu đã làm Thanh Nguyệt và cái nhà này mất mặt đủ rồi."
Mẹ của Hạ Thanh Nguyệt - Mã Quế Phương nói với vẻ mặt cực kỳ khó coi.
"Tôi có thể mang bài vị của sư phụ tôi đi không?" Diệp Thiên Bách hỏi.
"Có thể."
Hạ Thanh Nguyệt nhanh chóng trả lời.
"Cảm ơn"
Diệp Thiên Bách không mặn không nhạt trả lời một câu rồi đi về phía phòng của mình.
Một lúc sau, Diệp Thiên Bách ôm theo bài vị của sư phụ anh đi ra, cúi đầu chào mọi người, sau đó cầm bài vị rời đi.
"Thanh Nguyệt, mẹ thấy nó chính là một thằng ngu, những năm này bảo nó làm cái gì thì nó làm cái đó, cứ giống như một người máy vậy." Mã Quế Phương chanh chua nói.
"Đừng quản nhiều như vậy, dù sao chúng ta vứt bỏ được thứ vướng víu như vậy rồi thì sau này Thanh Nguyệt sẽ không bao giờ bị người khác chê cười nữa."
Hạ Đông Quốc thở phào nhẹ nhõm, như thể vừa được ân xá.
Có điều, vào giờ phút này, Hạ Thanh Nguyệt khẽ cau mày, ly hôn là chuyện mà cô đã ngày nghĩ đêm mong suốt mấy năm qua, nhưng sau khi chuyện này thật sự đến, cô lại cảm thấy vô cùng mất mát.
Với suy nghĩ đó, cô quay trở về phòng của mình.
Bước ra khỏi cửa nhà họ Hạ, Diệp Thiên Bách quay đầu nhìn nơi mình đã sống mấy năm qua, cũng không có bao nhiêu lưu luyến.
Anh bước về hướng đường lớn, chẳng có mục đích gì cả. Anh không biết điểm dừng chân tiếp theo của mình là ở đâu sau khi rời khỏi nhà họ Hạ, nhưng dù thế nào thì cũng hơn là ở lại nhà họ Hạ.
Tuy nhiên, khi anh đi đến ngã tư đường, một chiếc Maserati đã chờ sẵn bên đường.
Bên cạnh chiếc Maserati có một ông già tóc bạc và một cô gái trẻ đứng dưới gốc cây lớn ở ngã tư, cô gái mặc một chiếc váy dài tươm tất, thanh lịch và rất xinh đẹp, rất mang lại
cảm giác “em gái nhà hàng xóm”.
Lúc đầu Diệp Thiên Bách không để ý lắm, nhưng khi anh đi đến gần hơn, ông lão và cô gái đã chủ động đi về phía anh.
"Xin hỏi cậu có phải là cậu Diệp - Diệp Thiên Bách không?"
Ông lão là người đầu tiên lên tiếng.
"Đúng vậy, ông là ai?"
Trên mặt Diệp Thiên Bách tràn đầy nghỉ hoặc, ánh mắt dừng lại trên người cô gái thêm chốc lát, bởi vì cô gái này quá đẹp.
"Vậy thì đúng rồi. Cậu Diệp, xem ra hôm nay là ngày cậu rời khỏi nhà họ Hạ, tôi không đến muộn phải không? Tôi đến đón cậu."
Ông lão tóc bạc mỉm cười nói.
"Đón tôi?" Diệp Thiên Bách cau mày.
"Tôi là Chung Vân Hải, bạn cũ của sư phụ cậu. Sư phụ cậu đã sớm biết cậu sẽ lựa chọn rời khỏi nhà họ Hạ, tôi đã nhận lời nhờ vả của ông ấy, giúp đỡ cậu trong khả năng sau khi cậu rời khỏi nhà Hạ. Ồ, nhân tiện, đây là cháu gái nhỏ của tôi, Chung Linh Hi, năm nay mười tám tuổi và hiện đang học tại Đại học Quốc gia Giang Thành"
Ông lão tóc bạc mỉm cười nói, nhân tiện giới thiệu cô nàng duyên dáng bên cạnh.
"Chào anh Thiên Bách ạ."
Thiếu nữ ngọt ngào chào một tiếng, Diệp Thiên Bách chỉ khẽ gật đầu.
"Người hiểu mình nhất quả nhiên vẫn là sư phụ."
"Thế nhưng, mình là ai? Trước kia mình là người như thế nào?"
Diệp Thiên Bách đầu tiên là cười khổ một tiếng, sau đó nhíu mày.
"Hay là, chúng ta lên xe rồi nói chuyện tiếp?"
Chung Vân Hải khẽ mỉm cười, làm động tác mời.
Diệp Thiên Bách nhìn hai người, cũng không nghi ngờ gì mà lên xe, hiện tại anh còn đang không biết đi đâu, không bằng cứ tin tưởng một lần xem sao.
Hiện tại thực lực của anh đã được khôi phục, cho dù hai người này có ý đồ gì thì cũng chưa chắc có thể làm gì được anh.
Diệp Thiên Bách lên xe, ngồi ở ghế sau cùng Chung Linh Hi, chiếc Maserati bắt đầu chạy đi.
"Cậu Diệp, cậu thấy cháu gái tôi thế nào?" Chung Vân Hải mở miệng liền hỏi câu này.
Diệp Thiên Bách nghe vậy có chút kinh ngạc, theo bản năng nhìn Chung Linh Hi đang ở bên cạnh.
Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Thiên Bách, Chung Linh Hi theo bản năng cúi đầu xuống, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một tia đỏ bừng.
"Rất đẹp." Diệp Thiên Bách chỉ nói ngắn gọn.
"Cậu Diệp cũng không còn nhỏ, đã đến tuổi lập gia đình
rồi. Chung Vân Hải cười ha ha một tiếng, cởi mở nói.
"Tôi vừa mới ly hôn." Trong lòng Diệp Thiên Bách tràn đầy nghỉ hoặc, đây là có ý gì, muốn tôi cưới cháu gái của ông sao?
"Ha ha ha... Chuyện đó thì có liên quan gì? Phụ nữ Hạ gia hoàn toàn không xứng với cậu Diệp đây." Chung Vân Hải lại cười.
"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Diệp Thiên Bách cảm thấy trong lời nói của Chung Vân Hải có hàm ý, thế là cố ý đổi chủ đề.
"Đến nhà tôi đi, khi sư phụ cậu còn sống có nhờ tôi hỗ trợ bàn giao một vài thứ cho cậu." Chung Vân Hải trả lời.
"Được"
Diệp Thiên Bách đáp, khế cau mày, tự hỏi sư phụ để lại cho anh cái gì.
"Anh Thiên Bách, ly hôn cũng không phải là chuyện gì to tát, anh cũng không cần quá buồn. Hạ gia có mắt không tròng, những năm này nếu không có anh thì Hạ gia được tính là cái gì chứ?”
Chung Linh Hi ngượng ngùng liếc nhìn Diệp Thiên Bách, sau đó hơi cúi đầu xuống, như thể không dám đối mặt với ánh mắt của Diệp Thiên Bách.
"Vậy sao? Vậy là các người biết rất nhiều chuyện liên quan tới tôi?"
Diệp Thiên Bách nhìn Chung Linh Hi.
"Linh Hi, đừng lắm miệng."
Chung Vân Hải liếc nhìn Chung Linh Hi, ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng, Chung Linh Hi nghe xong chỉ hơi cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
Sau đó, ba người câu được câu không trò chuyện, trong lòng Diệp Thiên Bách đầy nghi vấn, nhưng anh cũng không nhận được nhiều tin tức hữu ích từ Chung Linh Hi và Chung Vân Hải.
Nghĩ tới điểm này, Diệp Thiên Bách cũng không thăm dò quá nhiều, nếu sư phụ đã phong ấn thực lực và ký ức của anh thì khẳng định phải có nguyên nhân nào đó, anh cần gì phải tìm hiểu quá nhiều.
Có lẽ cứ thuận theo tự nhiên thì ký ức của anh sẽ từ từ phục hồi. Hơn nữa, anh phát hiện ra rằng bây giờ anh đã có thể nhớ càng ngày càng nhiều chuyện. Chỉ có điều tất cả đều chỉ là những chuyện bên lề.
Nửa tiếng trôi qua, xe của Chung Vân Hải lái vào một khu biệt thự sang trọng, dừng lại trước cổng một biệt thự.
"Cậu Diệp, mời!"
Chung Vân Hải xuống xe, đích thân mở cửa xe cho Diệp Thiên Bách.
Ba người bọn họ bước vào đại sảnh của biệt thự, trang trí trong biệt thự có thể nói là khá xa hoa, Diệp Thiên Bách lúc mới nhìn thấy cũng sửng sốt.
Có thể thấy thân phận của Chung Vân Hải này không đơn giản, nhưng anh lại không nhớ ra được sư phụ mình có một người bạn tên là Chung Vân Hải như vậy.
"Cậu Diệp, bây giờ cậu đã rời khỏi Hạ gia, theo dặn dò của sư phụ cậu, tôi sẽ giúp cậu trong khả năng của mình, cậu có cần giúp đỡ gì không?”
Chung Vân Hải rót một ly nước cho Diệp Thiên Bách, thăm dò mà hỏi.
"Tôi cần công việc, cần một chỗ ở, chỉ thế thôi. Tất nhiên, nếu có thể, tôi hy vọng ông có thể kể cho tôi nghe mọi chuyện liên quan đến tôi và sư phụ tôi."
Diệp Thiên Bách uống một ngụm nước, bình tĩnh trả lời.
"Về chuyện này, cậu Diệp, theo lời dặn của sư phụ cậu thì tôi không thể nói cho cậu chuyện liên quan tới cậu và ông ấy. Người bạn cũ của tôi nói hãy để thuận theo tự nhiên, đợi đến khi cậu tự mình nghĩ ra, đối với thân thể và tinh thần của cậu đều có chỗ tốt."
Chung Vân Hải cau mày, nhìn có chút nghiêm nghị.
Dứt lời, ông đi tới một cái tủ, trịnh trọng lấy ra một cái hộp gỗ.
"Cậu Diệp, cái hộp này là do sư phụ cậu để lại, nói rằng nếu cậu rời khỏi Hạ gia thì tôi cứ đưa chiếc hộp này cho cậu. Tôi cũng không biết bên trong có gì."
Ngay khi nhìn thấy cái hộp, Diệp Thiên Bách sửng sốt một chút rồi lập tức nhướng mày.