Khi chiếc xe chạy đến khu vực lân cận tòa nhà Khải Sinh, Chung Linh Hi gọi điện thoại cho Chung Vân Hải.
“Anh Thiên Bách, ông nội nói chúng ta cứ đợi dưới lầu, đợi ông ấy mười phút, khi nào ông ấy xong việc sẽ xuống.”
Sau khi cúp điện thoại, Chung Linh Hi nói với Diệp Thiên Bách.
“Được.” Diệp Thiên Bách đáp. Chiếc xe đi vào tòa nhà Khải Sinh, nhân viên bảo vệ ở lối vào tòa nhà đương nhiên nhận ra đó là xe của nhà họ Chung nên không dám chặn lại.
Nhân viên bảo vệ thấy có một thanh niên trong xe, anh ta hơi bối rối.
“Đại tiểu thư nay đổi tài xế sao? Sao mình không nghe nói nhỉ”
Nhân viên bảo vệ có chút bối rối.
Trong tòa nhà Khải Sinh, có thể làm tài xế cho Chung Linh Hi là một công việc mà rất nhiều người cầu còn không được.
Một mặt, Chung Linh Hi quá đẹp, có rất nhiều người muốn tiếp cận cô, mặt khác Chung Linh Hi là một người tốt bụng, làm việc cho cô sẽ rất thoải mái.
Nhưng nhiều khi, Chung Linh Hi tự lái xe hoặc là người trong nhà lái xe.
Sau khi vào tòa nhà, Diệp Thiên Bách tìm một chỗ đỗ xe.
“Anh Thiên Bách, hôm nay em ởi ra ngoài rất vội nên quên mang theo một số vật dụng cá nhân quan trọng. Em có nơi ở riêng của mình trong tòa nhà này, em đi lấy một chút nha”
Ngay khi xe dừng lại, Chung Linh Hi nói với Diệp Thiên Bách, cô lén lút liếc nhìn Diệp Thiên Bách, tựa như là có chút xấu hổ.
“Hở, đồ cá nhân gì vậy?”
Đầu óc Diệp Thiên Bách nhất thời không kịp phản ứng, anh hỏi theo bản năng.
Bị Diệp Thiên Bách hỏi như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Chung Linh Hi càng đỏ hơn.
Nhưng cô không có ý định giấu diếm Diệp Thiên Bách bất cứ điều gì.
“Này, anh qua đây, em sẽ nói cho anh biết.”
Chung Linh Hi ngoắc ngón tay về phía Diệp Thiên Bách, ra hiệu cho anh đến gần mình hơn.
Diệp Thiên Bách nghe vậy thì nghiêng người theo bản năng.
Chung Linh Hi đến gần Diệp Thiên Bách, nói gì đó bên tai anh.
Bởi vì khoảng cách giữa hai người rất gần nên Diệp Thiên Bách có thể ngửi được hương thơm cơ thể của Chung Linh Hi rất rõ ràng. Điều tồi tệ hơn nữa là khi Chung Linh Hi nói, hơi thở
nóng bên tai anh khiến anh cảm thấy nhạy cảm và k1ch thích.
Thậm chí sâu thẳm trong lòng, dường như có một dòng máu sôi sục.
Sau khi Chung Linh Hi thì thầm vài câu vào tai Diệp Thiên Bách, anh bước ra khỏi xe với vẻ mặt ngại ngùng.
“Không phải phụ nữ mỗi tháng đều có mấy ngày này sao? Lại làm thần bí như vậy, khụ khụ...”
Sau khi Chung Linh Hi rời đi, Diệp Thiên Bách tự nhủ.
Ở trong xe một lúc, Diệp Thiên Bách xuống xe, chuẩn bị đến cửa hàng bên cạnh mua hai chai nước.
“Xin chào, cho tôi hai chai nước khoáng, không, ba chai.”
Diệp Thiên Bách đột nhiên nghĩ Chung Vân Hải cũng sẽ đi xuống nên gọi thêm.
“Được, anh còn cần gì nữa không?”
Cô gái ở cửa hàng tiện lợi hỏi.
“Nhân tiện, ở đây có đồ uống nóng không? Tôi chợt nhớ ra rằng bạn tôi không thể uống lạnh.”
Diệp Thiên Bách suy nghĩ, lại nói.
“Có ạ. Anh rất chu đáo, bạn gái của anh chắc hẳn rất hạnh phúc”
Cô gái cửa hàng tiện lợi khế mỉm cười. Diệp Thiên Bách chỉ mỉm cười không giải thích.
Anh chọn một thức uống nóng tương đối tốt cho sức khỏe, thanh toán hóa đơn rồi đặt nó vào xe.