“Anh Chung, không phải tôi không nể mặt anh, mặc dù tôi là hiệu trưởng Đại học Quốc gia Giang Thành nhưng tôi cũng không phải là người có thể quyết định được. Bất kể làm gì thì vẫn phải tuân theo các quy tắc.”
Lưu Quốc Đông đứng dậy nhìn Chung Vân Hải với vẻ mặt khó xử.
“Cậu Lưu, tôi hiểu, làm phiền cậu như vậy tôi cũng rất áy náy.
Chung Vân Hải mỉm cười.
“Vậy bây giờ tôi sẽ kiểm tra giúp cậu nhóc này, mọi người chờ một lát.”
Lưu Quốc Đông cầm tách trà của mình đi về phía máy. tính.
Lưu Quốc Đông bật máy tính lên, bắt đầu nhập các thông tin khác nhau của Diệp Thiên Bách để kiểm tra.
Đám người Chung Vân Hải ở một bên chờ đợi, tất cả đều nhìn nhau.
“Nếu nhanh thì sẽ kiểm tra được ngay, nếu chậm thì sẽ mất hai ba phút, mọi người chờ một lát”
Sau khi làm xong mọi thứ, Lưu Quốc Đông cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
Cũng chính vào lúc này, một trang thông tin xuất hiện, thông tin của Diệp Thiên Bách xuất hiện, ông thờ ơ liếc mắt nhìn.
“Phụt!”
Khi nhìn thấy thông tin trên trang web, Lưu Quốc Đông phun thẳng một ngụm trà lên trên màn hình.
Cùng lúc đó, tay ông run rẩy, tách trà trong tay rơi thẳng xuống đất, phát ra âm thanh “choang”, nhưng thảm lông có chất lượng rất tốt, dường như chiếc tách không bị vỡ.
Khi Chung Vân Hải và những người khác nhìn thấy hành động này, sợ tới mức trực tiếp đứng lên. truyện xuyên nhanh
“Hiệu trưởng Lưu, có chuyện gì vậy?”
Chung Linh Hi trợn tròn mắt, rốt cuộc Lưu Quốc Đông nhìn thấy cái gì mà phản ứng mạnh mẽ như vậy.
“Cậu Lưu, nếu làm cậu khó xử thì quên đi, hôm nay chúng tôi đến đây, nói thật, chúng tôi không nghĩ có thể đạt được nguyện vọng.”
Chung Vân Hải đứng dậy, cười khổ một tiếng.
Mà lúc này Lưu Quốc Đông vội vàng phủi phủi quần áo trên người, trông ông rất sợ hãi, sau khi đã chỉnh xong quần áo thì ông vội vàng đến chỗ Diệp Thiên Bách.
“Cậu Diệp, giáo sư Diệp, Quách Đông tôi có mắt không tròng, không nhìn thấy núi Thái Sơn!”
Lưu Quốc Đông cúi đầu ba lần trước Diệp Thiên Bách để tỏ lòng cung kính.
Cảnh tượng này khiến Chung Vân Hải và Chung Linh Hi choáng váng.
“Hiệu trưởng Lưu, ông...”
Diệp Thiên Bách cười khổ nói, ông cúi đầu còn chưa nói, vậy mà cúi đầu tận ba cái, anh còn chưa chết!
“Tôi, Lưu Quốc Đông, sống vô ích trong hơn 50 năm. Bây giờ xem ra hậu sinh khả uý. Tôi e rằng chỉ có một thiên tài như cậu Diệp đây mới có thể được coi là trụ cột thực sự của nước nhà”
Lưu Quốc Đông chắp tay, cúi đầu tỏ vẻ kính nể.
“Chuyện này... cậu Lưu, có chuyện gì xảy ra vậy, cậu tra ra cái gì sao? Tôi có thể xem không?”
Chung Vân Hải khá tò mò, nếu không phải câu nệ chuyện lễ nghi thì ông thật sự muốn đi qua nhìn thẳng xem thân phận thật sự của Diệp Thiên Bách là gì.
“Anh Chung, tôi cũng biết sơ bộ thông tin thân phận của cậu Diệp, mặc dù nhìn rất phóng đại nhưng những gì tôi phát hiện ra tuyệt đối không thể là giả.”
“Tôi đã kiểm tra cả cơ sở dữ liệu trong và ngoài nước. Theo cơ sở dữ liệu nước ngoài, cậu Diệp có hàng chục bài luận văn SCI trên các tạp chí quốc tế hàng đầu và nhiều thành tựu học thuật.”
“Về phần trong nước, liên quan đến vấn đề cơ mật quốc gia nên tôi không thể nói thêm. Cậu Diệp đã tham gia vào nhiều dự án SSS tuyệt mật của quân đội và tôi không được phép truy cập nội dung của các dự án. Cậu Diệp nhiều khả năng là người xuất thân trong quân đội. Hơn nữa, cậu Diệp đã đạt được những thành tựu khá đáng kinh ngạc trong nhiều lĩnh vực như y học, toán học, vật lý hạt nhân, tài chính và kinh tế và các vấn đề quân sự”
Chung Linh Hi và Chung Vân Hải nghe xong, họ nhìn Diệp Thiên Bách giống như đang nhìn một con quái vật.
Thật không thể tin được, làm thế nào trên thế giới này có thể có một người như vậy.
“Anh Chung, Chung tiểu thư, hai người không tin đúng không?”
Lưu Quốc Đông thấy hai người họ sững sờ nên hỏi. “Hiệu trưởng Lưu, đừng nói họ không tin, bản thân tôi cũng không tin, làm sao có thể lợi hại như thế được, vậy thì tôi không phải thiên tài trong số các thiên tài sao?”
Hiện tại Diệp Thiên Bách cũng bày ra nụ cười gượng gạo. Anh thật sự lợi hại như vậy sao? Anh nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được, thật không thể tin được, anh thực sự không thể nhớ được một chút nào.