NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Dù gì trong nước thì Nhậm Quy cũng là người tầm cỡ. Từ khi nào mà ông ta lại bị người khác sỉ nhục như vậy chứ? Nghe Lâm Chính nói vậy khiến ông ta tức đỏ mặt. 

“Được! Được lắm! Chủ tịch Lâm đã nói vậy thì được. Chũng ta không cần phải nói gì nữa. Cứ đợi mà xem, xem ai có thể cười được tới cuối cùng!”, Nhậm Quy nghiến rằng gào lên. Sau đó ông ta vẩy tay và rời đi. 

Nhưng chưa đi được vài bước thì ông ta lại dừng lại, nhìn những ôn chủ khác vẫn còn đang ngồi trong phòng họp. 

“Mấy người còn chưa đi sao? Lẽ nào…các người muốn hợp tác với chủ tịch Lâm?”, rõ ràng là ông ta đang uy hiếp. 

Mấy ông chủ này giật mình, mặt cắt không ra máu. 

“Giám đốc Nhậm, chúng tôi…không có ý đó”, một người vội vàng đứng dậy giải thích. 

“Không có ý đó vậy thì có ý gì? Thôi các người tự lo cho mình đi. Cả chủ tịch Lâm nữa, hi vọng cậu sẽ không hối hận vì những chuyện đã làm ngày hôm nay". 

Nhậm Quy lạnh lùng nói rồi quay người rời đi. Cả căn phòng chìm vào im lặng. Mấy ông chủ còn lại như người mất hồn. Có người muốn rời đi nhưng lại nhìn Lâm Chính rồi không dám hành động. Họ đang cảm thấy đắn đo. 

Cư Chí Cường sau khi suy nghĩ bèn lên tiếng: “Chủ tịch Lâm tôi thấy chuyện hôm nay chẳng ai muốn cả. Chủ tịch Lâm đã không có tâm trạng bàn về việc hợp tác thì ngày khác Cư Chí Cường tôi lại tới thăm. Chào anh!” 

Cư Chí Cường khẽ cúi người, định rời đi. 

“Đứng lại”, Lâm Chính khẽ quát. Cư Chí Cường và cô gái đi cùng khựng người. 

“Chủ tịch Lâm còn chuyện gì sao?”, anh ta cẩn trọng hỏi. 

“Bộ lễ phục tối qua là do các người làm hỏng phải không?”, Lâm Chính hỏi. 

Dứt lời, Trần Bình và Cư Chí Cường sững sờ. 

“Đúng vậy chủ tịch Lâm. Thằng rể vô dụng đó lấy bộ lễ phục của anh mặc vào. Tôi tức quá nên đã dạy dỗ cho anh ta một bài học”, Cư Chí Cường mỉm cười. 

“Đúng vậy! Cái thứ chó má ấy cũng không tự soi lại mình, dám cướp người phụ nữ của chủ tịch Lâm. Chủ tịch yên tâm, camera của khách sạn đều được tắt cả rồi, hơn nữa những người có mặt cũng sẽ không đứng ra làm chứng cho anh ta đâu. Dù giờ kẻ đó có kiện ra tòa cũng không làm được gì. Chúng tôi cũng sẽ không bồi thường gì hết, dù chỉ là một cắc”, Trần Bình đắc ý nói. 

“Vậy à?” 

Lâm Chính gật đầu, sau đó nói với Mã Hải: “Ghi lại cả chưa?” 

“Ghi lại rồi ạ?”, Mã Hải gật đầu. 

“Được! Gửi đi đi!” 

“Vâng chủ tịch!”, Mã Hải đáp lại rồi rời khỏi phòng họp. 

Cư Chí Cường bàng hoàng nhìn Mã Hải rồi lại nhìn Lâm Chính. Anh ta tỏ vẻ không hiểu: “Chủ tịch Lâm, anh ghi cái gì vậy? Đưa đi đâu?” 

“Không có gì, ghi lại lời của mọi người vừa nói thôi”, Lâm Chính nói. 

“Tôi vừa nói? Tôi vừa nói gì cơ?”, Cư Chí Cường ngây người. 

“Vừa nói gì mà đã quên rồi à? Quên nhanh thế! Nhưng cũng không quan trọng, tới lúc ra tòa thì anh sẽ nhớ lại thôi!” 

“Anh…chủ tịch Lâm, lẽ nào anh ghi lại lời của chúng tôi và gửi cho Lâm Chính sao?”, Cư Chí Cường thất kinh, hét lên với vẻ không dám tin. 

“Chính xác”. 

“Lâm Chính không phải là tình địch của anh hả? Anh…anh không thích Tô Nhu sao? Chúng tôi đang giúp anh cơ mà. Tại sao anh lại đi đối phó với chúng tôi vậy? Anh điên rồi”, Cư Chí Cường gào lên. 

Lâm Chính tiếng lại gần hơn, nhìn chăm chăm vào mắt anh ta và nói: “Tôi nói là thích Tô Nhu khi nào thế?” 

Một câu hỏi thôi mà khiến Cư Chí Cường phải á khẩu. Đúng vậy..Từ đầu tới cuối thần y Lâm chưa từng nói là thích Tô Nhu. Tất cả đều là do tin tức lá cải và sự suy đoán của quần chúng mà thôi. Cư Chí Cường hóa đá. 

“Con người tôi ghét nhất là bị người khác đoán mò. Tôi hi vọng các người hiểu điều này!” 

Lâm Chính chỉnh lại cổ áo, sau đó rời khỏi phòng. Cư Chí Cường ngồi phịch ra đất, mặt xám ngoét… 

Lâm Chính rời đi chưa được bao lâu thì chuyện xảy ra ở Dương Hoa đã được đăng lên mạng. Các phương tiện truyền thông cũng nhanh chóng đưa tin. Mạng xã hội lập tức bùng nổ. Có hơn hai mươi ông chủ bị dính vào scandal phạm pháp. 

Nhậm Quy và chủ tịch Lâm chính thức đối đầu. Rất nhiều người suy đoán có thể thế cục sẽ phân thành hai phe đối lập. Đương nhiên tất cả chỉ là lời bàn tán. 

Sốc nhất là chủ tịch Lâm đột nhiên vạch trần hành vi phạm pháp của những doanh nghiệp kia khiến cho cả nước hết hồn. Đây là một tin rất tệ đối với nhiều người trong ngành. 

Một người đi sau, dù là bác sĩ hay là thương nhân thì cũng kệ. Thế nhưng lại đi vạch mặt đám đại gia đó, khiến cho cảnh sát phải vào cuộc thì…thật sự là có vấn đề. 

Thế là ngay hôm sau, có đến một nửa giới thương nhân trong nước đều lên tiếng trách móc hành vi độc ác của chủ tịch Lâm. 

Nhất thời, Dương Hoa trở thành đối tượng bị chỉ trích.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi