NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Quả nhiên Mã Hải làm việc vô cùng hiệu quả. Chưa tới 20 phút thì một tờ giấy đã được đẩy tới trước mặt Lâm Chính. Đương nhiên ông ta không chỉ liệt kê ra những nhà cung ứng nguyên liệu chủ động hủy hợp tác với Dương Hoa mà còn cả những nhà cung ứng có khả năng hủy hợp đồng trong tương lai nữa. 

Hiện tại có hàng trăm công ty lớn nhỏ đang tiến hành tấn công Dương Hoa. Rõ ràng là phía sau bọn họ có người giật dây. 

Mã Hải không thể nào xử lý được từng đơn tranh chấp nữa mà đã coi như đây là một cuộc chiến rồi…Lâm Chính ngồi trước bàn làm việc, cầm tài liệu lên xem. 

Lúc này, điện thoại đổ chuông. Lâm Chính chau mày. Đó là một số điện thoại lạ. Anh chần chừ nhưng vẫn ấn nút nghe. 

“Chủ tịch Lâm, xin chào", một giọng cười đắc ý từ đầu dây bên kia vọng tới. 

“Nhậm Quy”, Lâm Chính nói. 

“Haha…dựa vào giọng nói mà đã nhận ra tôi rồi sao? Chủ tịch Lâm có vẻ không dễ quên nhỉ. Tôi còn tưởng giống như hôm qua lại không biết tôi là ai cơ đấy”, Nhậm Quy cười nói. 

Rõ ràng là ông ta đang chế nhạo anh. 

“Giám đốc Nhậm, giờ tôi đang bận. Nếu ông có việc gì thì nói thẳng đi! Tôi không có nhiều thời gian nói chuyện với ông đâu”, Lâm Chính nói bằng vẻ bình tĩnh. 

“Ồ…đúng rồi…chủ tịch Lâm của chúng ta rất bận. Sếp lớn! Người có tiền mà! Đương nhiên là không tán gẫu với những người như chúng tôi được. Xin lỗi! Xin lỗi!” 

Nhậm Quy cười, sau đó nói tiếp: “Chủ tịch Lâm chắc giờ bận tới mức…đầu bù tóc rối nhỉ?” 

“Vẫn ổn!", Lâm Chính đáp lại. 

“Hừ! Chủ tịch Lâm, Dương Hoa rơi vào tình hình hiện tại đều do cậu tạo ra cả. Nếu như hôm qua cậu không ngông cuồng như vậy thì Dương Hoa sao bị đánh úp như thế chứ? Giờ cậu đã hối hận vì chuyện ngày hôm qua chưa?”, Nhậm Quý nói tiếp. 

“Hối hận?” 

“Nếu cậu ngoan ngoãn hợp tác với tôi, khiêm tốn chút, hạ mình chút thì đâu bị rơi vào tình cảnh hôm nay! Cậu vẫn còn trẻ lắm, không biết sự hung hiểm trong giới này rồi. Thương trường như chiến trường. Cậu tưởng mình có chút thành tích thì có thể vô thiên vô pháp à? Trong ngành này những người mạnh hơn cậu còn nhiều lắm. Cậu hiểu chứ?", Nhậm Quy cười lạnh lùng. 

Lâm Chính đã hiểu ra mục đích cuộc gọi này của Nhậm Quy. Ông ta muốn chế nhạo anh và thể hiện sự cao ngạo của bản thân. 

Lâm chính chỉ bật cười: “Nhậm Quy, tầm nhìn của ông cũng hẹp quá”. 

“Một cậu nhóc hơn 20 vắt mũi chưa sạch như cậu mà đòi bàn về tầm nhìn với tôi sao?”, Nhậm Quy chau mày. 

“Lẽ nào không thể?” 

“Có thể! Đương nhiên là có thể. Cậu là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng cơ mà. Không phải hôm qua nói rồi sao. Những người như chúng tôi chỉ là mèo mả gà đồng thôi! Cậu đi theo một đám mèo mả gả đồng mà cũng phải bàn về tầm nhìn à? Ha ha…”, tiếng cười vọng tới. Nhậm Quy đắc ý lắm. 

Lâm Chính lắc đầu: “Nhậm Quy, ông nói không sai. Trong mắt tôi các ông chỉ là đám mèo mả gà đồng thôi. Về điểm này thì tôi không phủ nhận”. 

“Vậy chủ tịch Lâm, giờ cậu định làm gì với đám mèo mả gả đồng này nào?”, Nhậm Quy cười. 

“Năm ngày!” 

Nhậm Quy giật mình: “Năm ngày gì cơ?” 

“Trong năm ngày tôi sẽ khiến đám mèo mả gà đồng các ông phải hối hận vì đã đối đầu với tôi”. 

Nhậm Quy giật mình Khoảng năm giây sau: “Ha ha…” 

Tiếng cười nắc nẻ từ đầu dây bên kia vọng tới: “Được lắm chủ tịch Lâm! Tôi đợi năm ngày. Ha ha ha! Tôi muốn xem xem sau năm ngày thì cậu sẽ làm gì đám mèo mả gà đồng như chúng tôi! Ha ha…” 

Nhậm Quy ôm bụng cười. 

“Giám đốc Nhậm, nếu không có chuyện gì thì tôi tắt máy trước nhé”, Lâm Chính nói. 

“Tắt đi, tắt đi…Phải rồi, còn điều nữa tôi quên mất”. 

“Điều gì?” 

“Đám mèo mả gả đồng là bao gồm cả tôi đấy nhé”, ông ta không cười nữa, chỉ nói bằng giọng đầy ý vị. Xem ra Nhậm Quy đã đích thân ra tay rồi… 

“Tôi biết rồi”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại rồi tắt máy. 

Mã Hải đứng im lặng trước bàn làm việc và quan sát mọi chuyện. Mặc dù Lâm Chính không mở loa ngoài nhưng Mã Hải vẫn có thể nghe thấy nội dung của hai người. 

Mã Hải tối sầm mặt. Rõ ràng là Nhậm Quy muốn sống còn với Dương Hoa. Với địa vị và danh tiếng của ông ta trên thương trường, nếu ông ta mà đối đầu bất chấp thì có lẽ Dương Hoa cũng không dễ xử lý. 

Phải làm sao đây…Mã Hải cảm thấy hoang mang. Lúc này Lâm Chính đột nhiên đứng dậy: “Cùng tôi tới học viện Huyền Y Phái một chuyến”. 

“Bây giờ sao chủ tịch?”, Mã Hải giật mình. 

“Đúng vậy”. 

“Nhưng…công ty nhiều việc như vậy, chúng ta đi nổi không?”, Mã Hải nói. 

“Yên tâm, không sao đâu. Đi thôi, tới Huyền Y Phái. Những chuyện này sẽ được giải quyết cả thôi”, Lâm Chính điềm đạm nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi