NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Hôm nay Tô Nhu cực kỳ tiều tụy, mặt trắng bệch, hai mắt ảm đạm, tinh thần cũng không tốt lắm.  

Sau khi chọn món thì nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như có tâm sự.  

“Xảy ra chuyện gì rồi?”.  

Lâm Chính thuận miệng hỏi.  

“Trong công ty có chuyện… Nói với anh, anh cũng không giải quyết được”, Tô Nhu khẽ hít sâu một hơi, nói giọng khàn khàn.  

Lâm Chính ngạc nhiên, sau đó hiểu ra.  

“Sau khi Dương Hoa gặp chuyện, công ty của em cũng bị ảnh hưởng phải không? Dù sao Quốc tế Duyệt Nhan cũng có quan hệ hợp tác rất mật thiết với Dương Hoa, mấy đối thủ của Dương Hoa đương nhiên sẽ không tha cho em”.  

“Nghe nói Dương Hoa đã có kế hoạch ứng phó… Thôi bỏ đi, không nói những chuyện đó nữa, uống cùng em một ly đi”.  

Tô Nhu khó có khi gọi một chai rượu vang.  

“Lát nữa anh phải lái xe, không uống được”, Lâm Chính nhíu mày nói.  

Xem ra vấn đề của Quốc tế Duyệt Nhan còn nghiêm trọng hơn Tô Nhu nói, dù sao cô rất ít khi chủ động yêu cầu uống rượu.  

Vừa mới uống mấy ngụm, gương mặt Tô Nhu đã đỏ lên, cộng thêm gương mặt tuyệt đẹp của cô, lúc này càng xinh đẹp động lòng người.  

Lâm Chính lặng lẽ quan sát cô, không lên tiếng.  

“Thật ra em rất sùng bái thần y Lâm”.  

Tô Nhu đặt ly rượu xuống, giọng nói hơi lớn.  

“Anh nghĩ xem, anh ta là một người hai mươi mấy tuổi, tuổi tương đương em, lại có y thuật cao siêu, có một đế quốc thương mại siêu cấp có thể vươn lên đỉnh cao thế giới. Những thứ đó đều là thứ mà tất cả mọi người đều không dám tưởng tượng”.  

“Nhưng… sùng bái thì sùng bái, tôn kính thì tôn kính, em vẫn luôn giữ giới hạn của mình. Theo em nghĩ, đó cũng chỉ là một đối tác làm ăn, chỉ là tấm gương và đối tượng đáng để em học tập. Nhưng Giang Thành có quá nhiều người rảnh rỗi, thích gán ghép em với anh ta…”.  

“Lâm Chính, em biết những năm qua anh luôn sống rất khổ. Có lẽ trước kia em không hiểu nhiều về anh, nhưng bây giờ với sự hiểu biết của em về anh, thật ra anh không tệ như những gì người ta nói. Nếu anh chịu nỗ lực, em nghĩ có lẽ anh cũng sẽ không thua kém người khác”.  

Tô Nhu như đang tự mình lẩm bẩm, lại giống như đang giãi bày nỗi lòng với Lâm Chính.  

Lâm Chính không nói gì, nhưng lại cảm thấy hôm nay Tô Nhu không được bình thường cho lắm.  

Đến đây, Tô Nhu đột nhiên nghiêm túc hẳn lên.  

“Lâm Chính, anh rất may mắn. Bây giờ anh có một khoản tiền lớn, em nghĩ dù có kiện thắng hay thua Trần Bình và Cư Chí Cường, anh cũng sẽ có được một khoản tiền không nhỏ!”.  

“Em muốn nói gì?”, Lâm Chính bình thản lên tiếng.  

“Em hi vọng số tiền đó sẽ là điểm xuất phát cho sự thành công của anh!”, Tô Nhu nghiêm nghị nói.  

“Tiểu Nhu, ý em là…”.  

“Anh hãy trân trọng số tiền đó, làm nên sự nghiệp, để những người xem thường anh biết, Lâm Chính anh không phải kẻ vô dụng!”, Tô Nhu nghiêm túc nói.  

Lâm Chính ngơ ngẩn nhìn cô, một lúc lâu sau mới cười khổ.  

Hóa ra Tô Nhu đang làm công tác tư tưởng cho anh…  

“Yên tâm đi Tô Nhu, anh sẽ tạo nên thành tích cho em xem! Nhưng anh cũng hi vọng em hứa với anh một chuyện, có được không?”.  

“Chuyện gì?”, Tô Nhu hỏi.  

“Anh hi vọng em có thể tin anh, những lời anh đã nói trước kia… tất cả đều là sự thật!”, Lâm Chính nghiêm túc nói.  

Tô Nhu ngẩn ra một lúc, sau đó gật đầu đáp: “Em biết rồi”.  

Nhìn dáng vẻ của cô có lẽ cũng chưa hiểu được ý của Lâm Chính.  

Lâm Chính thở dài, không giải thích nữa.  

Lúc này, chợt có một nhóm người đi tới.  

“Nào nào, làm phiền mọi người đi chỗ khác ăn nhé, hôm nay chúng tôi bao nhà hàng này rồi!”.  

Một giọng nói kèm theo tiếng cười vang lên.  

Khách dùng bữa trong nhà hàng đều nhíu mày.  

Quản lý chạy nhanh tới, tươi cười nói: “Cậu Vương, cậu có gì cần chỉ dạy sao?”.  

“Tối nay tôi muốn tổ chức một buổi tiệc rượu ở đây. Nơi này đối diện sông, rất không tệ. Anh hãy nói với khách ở đây, chúng tôi đã thanh toán hết rồi, nói bọn họ mau rời khỏi đây, hiểu chưa? Từ bây giờ, nơi này đã là khu vực tư nhân”, người được gọi là cậu Vương đó rút một tấm thẻ ngân hàng màu tím ra, mỉm cười nói.  

“Chuyện đó… Cậu Vương, cậu làm vậy sẽ khiến tôi rất khó xử, nhà hàng chúng tôi mới vừa khai trương đã có hiện tượng đuổi khách… E là việc làm ăn sau này… sẽ rất khó khăn”, quản lý cười khổ, bất lực nói.  

“Anh bớt lằng nhằng cho tôi, bảo anh đi thì mau đi đi, có tin tôi sai người đóng cửa nhà hàng anh không?”.  

Cậu Vương bực dọc, nheo mắt lại, quát lên.  

Quản lý không biết làm sao, chỉ đành dặn dò nhân viên phục vụ đi nói chuyện với khách.  

Nhưng vừa nói ra, ngay lập tức có khách không chịu.  

“Dựa vào đâu? Tôi vào nhà hàng chi tiêu, cũng không phải không trả tiền, dựa vào đâu mà đuổi chúng tôi đi chỗ khác?”.  

“Đúng vậy, thật là quá đáng!”.  

“Tôi không đi!”.  

Một vài người khá nóng tính từ chối thẳng.  

Nhưng cũng có nhiều người không thích phiền phức lựa chọn rời đi.  

“Chào anh chị, nếu tiện thì có thể mời anh chị đổi chỗ khác dùng bữa được không? Yên tâm, chi phí ngày hôm nay của anh chị đều được miễn”, một nhân viên phục vụ đi tới bàn của Lâm Chính, nặn ra nụ cười, nói.  

“Các người làm ăn kiểu vậy e rằng nhà hàng này sẽ không sống được lâu”, Lâm Chính nhíu mày.  

“Chúng tôi cũng biết vậy, nhưng… thực sự không còn cách nào khác, cậu ấm nhà họ Vương đó không dễ dây vào”.  

Nhân viên phục vụ nặn ra nụ cười, nhưng lại nói một cách bất đắc dĩ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi