NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

"Ngu ngốc!".  

Thấy Tô Nhu tắt điện thoại, Vương Tử Tường không khỏi cười khẩy.  

"Xem ra giám đốc Mã sắp đến rồi", người đàn ông trung niên cũng tức là Vương Hào lạnh lùng nói: "Từ tập đoàn Dương Hoa đến đây cùng lắm là 20 phút lái xe, thời gian vẫn kịp. Chàng trai, nếu cậu chịu quỳ xuống dập đầu, xin lỗi con trai tôi, thì tôi có thể cân nhắc xử lý nhẹ nhàng, dù sao tôi cũng không muốn phiền tới giám đốc Mã, cậu thấy sao?".  

"Chẳng sao cả", Lâm Chính lắc đầu.  

"Thằng ngu, anh rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt sao? Nếu chú Mã đến, thì chỉ e là anh sẽ lập tức biến mất khỏi Giang Thành", Vương Tử Tường tức giận nói.  

"Biến mất? Không đâu, chỉ dựa vào cô Tô Nhu thì giám đốc Mã cũng sẽ không giết cậu ta, nhưng kiểu gì cậu ta cũng phải nếm mùi đau khổ. Chủ tịch Lâm đang không có cớ để ra tay với cậu, bây giờ cậu chọc vào chúng tôi thì cũng đừng trách", Vương Hào lạnh lùng hừ một tiếng.  

"Vậy à? Thế thì cứ chờ Mã Hải đến đi", dường như Lâm Chính không muốn nhiều lời với bọn họ.  

"Không biết tốt xấu, vẫn còn 19 phút nữa, cậu có thể từ từ suy nghĩ", Vương Hào lạnh lùng nói.  

"Không, trên thực tế chỉ cần chín phút là Mã Hải sẽ đến nơi", Lâm Chính nhìn đồng hồ, bình tĩnh đáp.  

"Chín phút? Cậu tưởng giám đốc Mã biết bay sao?", Vương Hào liếc nhìn Lâm Chính.  

"Ông ta không biết bay, nhưng tôi nghĩ ông ta sẽ vượt quá tốc độ".  

"Vượt quá tốc độ?".  

Mọi người đều không hiểu Lâm Chính nói vậy là có ý gì.  

Tô Nhu lại càng ù ù cạc cạc.  

Không biết tại sao, cô cảm thấy Lâm Chính hôm nay rất kỳ quái...  

Cứ như biến thành một người khác vậy.  

Không im lặng kiệm lời như trước đây nữa.  

Không sợ chuyện như trước đây nữa.  

Quan trọng nhất là... trên người anh có sự tự tin trước nay chưa từng có.  

Đúng, là sự tự tin.  

Dường như trời có sập xuống anh cũng không sợ.  

Hai bố con nhà họ Vương trước mắt... anh lại càng không coi ra gì.  

Sao lại thế nhỉ...  

Lẽ nào sau khi trúng thưởng, Lâm Chính bỗng dưng trở nên tự tin như vậy sao?  

Xem ra các cụ nói không sai!  

Có thực mới vực được đạo!  

Nhưng... cho dù có tiền, thì anh cũng không nên ngạo mạn như vậy.  

Đối phương thiếu tiền sao?  

Bọn họ không những có tiền, mà còn có mối quan hệ, là quản lý cấp cao của Dương Hoa, Lâm Chính dựa vào đâu mà đối đầu với bọn họ chứ?  

Tô Nhu vừa cuống vừa giận, nhưng chuyện đã đến nước này, dù cô muốn khuyên cũng không thể khuyên được nữa...  

Thôi vậy.  

Cứ im lặng xem thế nào.  

Tô Nhu thở dài, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.  

Từng phút trôi qua.  

Trong nhà hàng vô cùng yên tĩnh.  

Ông chủ đã đóng cửa.  

Nếu Vương Hào đã ra mặt, thì đương nhiên sẽ không để kinh động tới cảnh sát, những chuyện như thế này giải quyết kín đáo là thích hợp nhất.  

Tô Nhu cảm giác mỗi phút dài như một năm.  

Cuối cùng.  

Cạch!  

Cửa bị đẩy ra, Mã Hải mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển lao vào.  

"Chú Mã!", Vương Tử Tường kinh ngạc kêu lên.  

"Giám đốc Mã, ông đến rồi sao?".  

Vương Hào ngạc nhiên, vội vàng nhìn chiếc đồng hồ Rolex ở cổ tay.  

Quả thực... mất chín phút!  

Chuyện này là sao đây?  

Sao lại thế được… Tại sao Mã Hải lại vội vã đến thế? Lẽ nào ông ta đã vượt quá tốc độ thật?  

Mã Hải quan tâm đến chuyện này như vậy sao? Nhanh như vậy đã đến nơi rồi?  

Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng Vương Hào.  

"Cháu chào chú Mã!", Vương Tử Tường vội bước tới chào hỏi.  

Mã Hải chạy bước nhỏ tới, vội vàng cúi người với Lâm Chính: "Chủ..."  

Nhưng còn chưa nói xong, dường như Mã Hải ý thức được gì đó, vội vàng đứng thẳng người lên, nhìn về phía Tô Nhu đang đứng ở bên cạnh, trợn mắt há hốc miệng nhìn ông ta.  

Chết rồi!  

Mã Hải thầm cả kinh, vội đổi giọng: "Chào cậu Lâm".  

Nói xong liền chìa tay ra.  

Nhưng... Lâm Chính không bắt tay với ông ta.  

Trong lòng Mã Hải lập tức run lên...  

Lâm Chính không bắt tay... hiển nhiên lúc này Chủ tịch Lâm đang rất tức giận.  

Mã Hải quay phắt lại, trong lòng không còn kiêng dè gì nữa. Ông ta nhìn nhà hàng lộn xộn, lại nhìn hai bố con Vương Tử Tường ở đối diện, nhỏ giọng nói: "Cậu Lâm, cậu đưa cô Tô Nhu về trước đi".  

"Được".  

Lâm Chính gật đầu, xoay người nói với Tô Nhu vẫn đang trong trạng thái đờ đẫn: "Tiểu Nhu, để anh đưa em về trước".  

"Hả? Cứ thế... về sao?".  

Tô Nhu sửng sốt nhìn anh, đầu óc vẫn còn phản ứng hơi chậm chạp.  

Vậy là có thể đi rồi sao?  

Dễ dàng thế sao?  

Bọn họ không gây khó dễ nữa sao?  

Chẳng phải Mã Hải đứng về phía hai bố con Vương Hào sao?  

Vương Tử Tường cũng cảm thấy khó hiểu, vội kêu lên: "Chú Mã, không thể để thằng chó này đi được!".  

"Câm miệng!".  

Không chờ Mã Hải lên tiếng, Vương Hào đã nhỏ giọng quát.  

Toàn thân Vương Tử Tường run lên, nhìn bố mình với ánh mắt không thể tin được.  

Lúc này, anh ta mới để ý thấy sắc mặt bố mình trắng bệch, thậm chí... còn đang hơi run rẩy.  

Sao lại như vậy được?  

Đầu óc Vương Tử Tường trở nên trống rỗng.  

Anh ta không phải là đồ ngốc, cũng ý thức được sự việc khác thường.  

Mã Hải vừa đến đã chào hỏi tên họ Lâm kia, hơn nữa... còn chủ động bảo anh ta đưa Tô Nhu về trước.  

Rõ ràng Mã Hải không đứng về phía bọn họ, mà là... đứng về phía Lâm Chính.  

Cả Giang Thành này còn ai có thể khiến Mã Hải phải làm vậy chứ?  

Chỉ có duy nhất Chủ tịch Lâm!  

Nhưng... người này là Lâm Chính, chứ đâu phải Chủ tịch Lâm!  

Đầu óc Vương Tử Tường rối rung rối mù, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì nữa.  

Đúng lúc này, Lâm Chính đã kéo tay Tô Nhu đi ra ngoài cửa.  

Tô Nhu có chút ngơ ngác, đi theo Lâm Chính một cách máy móc.  

Hai người vừa đi, khuôn mặt Mã Hải mới tỏ vẻ suy sụp.  

"Rốt cuộc người đó... là ai vậy?".  

Giọng nói Vương Hào khô khốc, dường như cố gắng thốt ra được mấy chữ này.  

Mã Hải hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại.  

Ông ta im lặng một lúc lâu mới thốt nên lời.  

"Chủ tịch Lâm!".  

Vương Hào nghe thấy thế thì lùi lại mấy bước, suýt nữa ngã lăn ra đất.  

"Bố!".  

Vương Tử Tường vội vàng đỡ lấy Vương Hào.  

Vương Hào ổn định cơ thể, nhắm mắt lại, rồi bật cười.  

Đó là nụ cười đầy chua chát.  

Nụ cười đầy tuyệt vọng.  

"Ha ha ha..."  

Trong nhà hàng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng cười của Vương Hào.  

Cuối cùng Vương Tử Tường cũng ý thức được mình đã gây họa, khóc lóc nói: "Bố không sao chứ? Bố đừng dọa con! Rốt... rốt cuộc chuyện này là sao? Rốt cuộc con đã đắc tội với ai vậy?".  

Nhưng Vương Hào không trả lời anh ta, mà thì thào đầy tuyệt vọng.  

"Ai có thể ngờ được kẻ bị gọi là vua mọc sừng của Giang Thành, một thằng ở rể bị mọi người khinh thường, lại là người đứng đầu Giang Thành, chính là Chủ tịch Lâm đứng đầu Dương Hoa... Ai có thể ngờ được chứ? Ai có thể ngờ được chứ?".  

"Chủ tịch Lâm... cậu giấu kĩ quá!".  

Vương Hào lẩm bẩm, đến cuối cùng còn rít lên, đôi mắt đỏ ngầu.  

"Đúng vậy, ai có thể ngờ được chứ? Phải biết rằng, lúc tôi quen Chủ tịch Lâm, cậu ấy... thực sự chỉ là một thằng ở rể, chứ không phải là thần y Lâm hay Chủ tịch Lâm gì cả".  

Mã Hải cũng cười chua chát.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi