NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Đa số người nhà họ Vương đều được đưa đi.  

Giống như ông chủ nhà hàng nói, nhà họ Vương rất hay bao che, ông cụ Vương cũng vậy. Do đó, nhà họ Vương mới vô pháp vô thiên, làm ra nhiều chuyện vô nhân đạo ở Giang Thành.  

Đương nhiên không dừng lại ở đó, nhà họ Vương vì mở rộng sản nghiệp gia tộc mình, tăng sức ảnh hưởng của gia tộc ở Giang Thành mà âm thầm làm nhiều chuyện phi pháp.  

Nhưng bọn họ đều không để lại dấu vết gì, tay chân rất sạch sẽ, thế nên dù cho có người biết bọn họ làm những chuyện đó cũng không có chứng cứ.  

Vương Tử Tường cũng được chuyển đến bệnh viện, có mấy cảnh sát canh chừng điều trị.  

Một khi anh ta tỉnh lại sẽ được mời ra hầu tòa ngay lập tức.  

Chỉ đáng tiếc, e rằng anh ta rất khó tỉnh lại.  

Nhà họ Vương náo nhiệt trở nên vắng lặng.  

Lâm Chính cũng đã rời đi.  

Còn ông cụ Vương và Vương Khang vẫn ngồi ở trong phòng khách.  

Vương Khang toát mồ hôi lạnh ròng ròng, mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy nhè nhẹ.  

Ông cụ Vương thì ngồi trên ghế sofa không nói lời nào.  

Ánh mắt ông ta hơi tối, giống như đang nghĩ gì đó.  

Ai mà ngờ được nhà họ Vương đột nhiên rơi vào nguy cơ như vậy!  

“Bố, bây giờ chúng ta... chúng ta phải làm sao? Phải làm sao đây?”.  

Vương Khang gần như không thể chịu đựng được không khí nặng nề này, vội vàng tiến tới, run rẩy hô hoán.  

Ông cụ Vương tát cho ông ta một cái.  

“Bình tĩnh đi, thứ vô dụng!”.  

Vương Khang ôm mặt, muốn khóc lên được.  

“Tình hình trước mắt là phải mau chóng nghĩ cách cắt đuôi những chuyện làm ăn đó đi!”, ông cụ Vương lạnh lùng nói.  

“Cắt đuôi?”, Vương Khang ngạc nhiên.  

“Đừng tưởng bố không biết, có phải các con âm thầm làm những việc trái phép không? Mau cắt đường dây những việc đó đi, xóa sạch mọi dấu vết. Nếu điều tra đến chỗ con, bố con cũng không bảo vệ được con!”, ông cụ Vương giận dữ quát.  

“Bố, con... con sẽ gọi điện thoại cho bọn họ ngay!”, Vương Khang vội vàng gật đầu.  

Sau khi gọi điện, Vương Khang cầm điện thoại run run nhìn sang ông cụ.  

“Bố, đến nước này rồi, chúng ta không dùng đến một số quan hệ sao?”.  

“Quan hệ? Quan hệ của chúng ta so được với Dương Hoa sao? So được với Chủ tịch Lâm sao?”, ông cụ Vương bực dọc nói.  

Vương Khang im lặng.  

Phải, nếu so về quan hệ... có thể so được với thần y Lâm không?  

Chỉ riêng Học viện Huyền Y Phái đã tích lũy không biết bao nhiêu mối quan hệ trời Nam đất Bắc.  

Bọn họ lấy gì so sánh với Chủ tịch Lâm?  

“Đừng nghĩ tới phương diện này nữa, con gọi thêm một cuộc điện thoại cho bố!”, lúc này ông cụ Vương đột nhiên nghĩ tới điều gì, đè thấp giọng nói.  

“Gọi cho ai ạ?”, Vương Khang ngạc nhiên hỏi.  

Ông cụ Vương do dự một lúc, vẻ mặt bỗng trở nên lạnh lẽo, dữ tợn nói: “Nhậm Quy!”.  

Hơi thở của Vương Khang trở nên nhanh hơn.  

...  

Ra khỏi nhà họ Vương, Lâm Chính quay về Dương Hoa ngay.  

Mã Hải cũng vừa về đến.  

“Chủ tịch Lâm, Khang Gia Hào đã đi xử lý chuyện của nhà họ Vương rồi. Ông chủ đó cung cấp không ít manh mối, cũng đồng ý làm chứng cho chúng ta. Nhưng chỉ dựa vào ông ta cùng lắm chỉ có thể định tội Vương Tử Tường. Nếu muốn lật đổ nhà họ Vương hiển nhiên vẫn chưa đủ”, Mã Hải cầm một tờ tài liệu đặt lên bàn.  

“Không có chứng cứ thì có thể đi tìm chứng cứ, nhưng việc cần làm trước mắt là loại bỏ toàn bộ nhà họ Vương ra khỏi nội bộ Dương Hoa. Chuyện tôi bảo ông làm đã làm chưa?”, Lâm Chính ngước đầu lên, nhìn những tài liệu đó, hỏi.  

“Đã đang hành động rồi, bây giờ đa số người nhà họ Vương ở nội bộ Dương Hoa đều đã bị loại bỏ”.  

“Đa số? Nói vậy là vẫn còn người nhà họ Vương ở Dương Hoa?”.  

“Chủ tịch Lâm, nếu đuổi hết tất cả bọn họ một lần thì chắc chắn sẽ dẫn tới sự phản công mang tính trả thù của nhà họ Vương. Bây giờ chúng ta vẫn chưa chuẩn bị ổn thỏa, lúc này vội vàng đuổi bọn họ đi không có ích lợi gì với chúng ta”, Mã Hải nhỏ giọng nói.  

“Chúng ta đã quyết định ra tay mà còn quan tâm những chuyện này? Huống hồ, ông cảm thấy ông sa thải hơn một nửa số người nhà họ Vương ra khỏi công ty rồi, những người còn lại sẽ ngồi yên sao?”, Lâm Chính lắc đầu.  

“Chủ tịch Lâm, tôi biết bọn họ nhất định sẽ không ngồi yên, cho nên tôi đã đưa ra một chuỗi kế hoạch có thể làm mờ mắt bọn họ, tạm thời kéo dài thời gian, tranh thủ cơ hội cho chúng ta chuẩn bị”, Mã Hải nói.  

Lâm Chính nghe nói, suy nghĩ một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn Mã Hải.  

“Ông định làm sao để tìm chứng cứ phạm tội của nhà họ Vương?”.  

“Chủ tịch Lâm, đó là việc của cảnh sát”.  

“Cũng là việc của chúng ta, suy cho cùng, trận chiến này liên quan đến sự sống còn của Dương Hoa”.  

“Vậy... Vậy trước mắt không có cách nào. Chủ tịch Lâm, tôi nói thật, bây giờ tôi cũng không thể phân thân ra được”, Mã Hải thở dài, trên mặt đầy vẻ bất lực và mệt mỏi.  

Thời gian này ông ta cũng bận đến mức tối tăm mặt mày.  

Vốn dĩ Nhậm Quy và Cư Nam An đã khiến Dương Hoa sứt đầu mẻ trán, bây giờ lại thêm nhà họ Vương, một mình Mã Hải sao có thể xử lý cho xuể?  

Huống hồ, nhà họ Vương thế lớn, đã cắm rễ sâu trong nội bộ Dương Hoa. Thật ra, chỉ loại bỏ hoàn toàn nhà họ Vương là không đủ, rất có khả năng vẫn còn dính dáng đến tầng lớp lãnh đạo cấp cao của Dương Hoa.  

Nếu Lâm Chính chuẩn bị giải quyết phát một, sa thải toàn bộ người nhà họ Vương, vậy thì chắc chắn sẽ phải tiến hành một cuộc thanh trừng quy mô lớn trong nội bộ Dương Hoa.  

Như vậy rất có khả năng sẽ dẫn đến nội bộ Dương Hoa mất ổn định, thậm chí là bạo loạn.  

Vào thời khắc mấu chốt lại xảy ra chuyện như thế, Dương Hoa sẽ đối mặt với loạn trong giặc ngoài.  

Một vị thuốc đặc trị tiểu đường... thật sự có thể cứu Dương Hoa sao?  

Mã Hải cũng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.  

Huống hồ... thuốc đặc trị này có thể sản xuất như mong đợi hay không cũng là một vấn đề.  

Nhưng... Lâm Chính dường như không hề lo lắng.  

“Đi đi, sa thải toàn bộ người nhà họ Vương và những người có liên quan đến nhà họ Vương ra khỏi công ty!”, Lâm Chính lại nói.  

“Chủ tịch Lâm!”, Mã Hải sốt ruột, vẫn muốn khuyên tiếp.  

Nhưng ý Lâm Chính đã quyết.  

“Đi làm!”.  

Giọng nói vang to.  

Mã Hải thở dài, chỉ đành gật đầu rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi