NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Dứt lời, đám người kia tái mặt. Còn gã đầu trọc như bốc hỏa: “Chủ tịch Lâm! Ý của cậu là gì? Cậu định giỡn chúng tôi à?”  

“Hợp đồng cũng ở đây, tiền vi phạm cũng đã đưa, mà cậu lại không chịu giao nhà máy! Cậu ép chúng tôi gọi cảnh sát phải không?", đám người này tức giận quát tháo.   

“Đừng hiểu lầm, tôi không nói là không đưa mà trên thực tế trong hợp đồng đã viết rồi. Tôi nhận được tiền bồi thường vi phạm hợp đồng thì nhà máy này cũng không liên quan gì tới tôi nữa. Chẳng qua không phải tôi không chịu mà là có người không chịu giao cho các người thôi”, Lâm Chính lắc đầu.   

Gã đầu trọc giật mình: “Chủ tịch Lâm, ý của cậu là gì?”  

“Tức là nhà máy này đã được trưng dụng rồi”, Lâm Chính nhún vai.   

“Bị trưng dụng?”, cả đám nhìn nhau bằng vẻ nghi ngờ.   

“Bị ai trưng dụng”, gã đầu trọc lạnh giọng.   

“Điều này thì tôi không thể nói ra được”, Lâm Chính mỉm cười.   

“Tên khốn…Nhà máy này là của chúng tôi. Nếu như bị trưng dụng thì lẽ nào chúng tôi không có quyền được biết sao?”, gã đầu trọc quát lớn: “Tôi thấy cậu không muốn giao cho chúng tôi thì có”.   

“Tôi không hề có ý đó. Nhà máy này đúng là đã bị trưng dụng rồi. Nếu như anh thật sự muốn biết thì tôi có thể gọi điện hỏi người đó xem có thể nói cho các anh biết được không”.   

Nói xong Lâm Chính lấy điện thoại ra. Thế nhưng đối phương nào thèm quan tâm.   

“Tên họ Lâm kia, cậu đừng có kéo dài thời gian. Ông chủ của chúng tôi nói rồi, hôm nay các người phải cút ra khỏi đây. Anh em, lao lên, ném hết đám này ra ngoài. Còn cả những thứ phế liệu của chúng cũng ném hết đi”, gã đầu trọc tức giận phất tay và gào lên.   

“Dạ!”, đám đông lao lên.   

“Mau chặn họ lại”, người quản lý chỉ đạo đội bảo vệ. Thế nhưng bảo vệ ít người, hơn nữa bọn họ chỉ biết canh cửa, nào phải đối thủ của đám người kia. Mới có một lúc mà đối phương đã xông được cả vào bên trong.   

“Hả”, thư ký Lục tái mặt, vội vàng nói: “Chủ tịch, chúng ta phải cho người ngăn đám người này lại thôi”.   

“Được”, Lâm Chính gật đầu, lấy điện thoại ra. Anh chỉ nói mấy cậu rồi tắt máy.   

“Chủ tịch Lâm! Anh gọi cho giám đốc Hải phải không?”, thư ký vội vàng hỏi.   

“Không phải”.   

“Không…phải sao?”, cô thư ký sợ tới mức mặt cắt không ra máu. Sau đó cô ta vội vàng lấy điện thoại ra và gọi cho cảnh sát. Thế nhưng Lâm Chính đã ngăn lại.   

“Đừng làm loạn, chúng ta tự xử lý là được”, Lâm Chính khẽ nói.   

Tình hình thế này mà có thể tự xử lý sao? Cô thư ký như muốn phát điên.   

“Chủ tịch Lâm, anh có nắm được tình hình lúc này không vậy? Những kẻ này sắp phá hủy toàn bộ nhà máy rồi. Như vậy thuốc của chúng ta sẽ không kịp tung ra thị trường mất. Tới khi đó sẽ xong đời đấy”.   

“Yên tâm, sự việc chưa tệ tới mức đó”, Lâm Chính nói rồi nhìn về phía nhà máy với dáng vẻ vô cùng ung dung.   

Thấy dáng vẻ đó của Lâm Chính, thư ký Lục cũng á khẩu. Giờ là lúc nào rồi mà chủ tịch Lâm còn có thể ung dung như vậy chứ? Rốt cuộc là anh ấy đang nghĩ gì vậy?   

Đúng lúc này có âm thanh nặng nề vang lên. Sau đó là tiếng gào thét của nhân công khi họ lao về phía gã đầu trọc.   

“Không hay rồi chủ tịch, bọn họ đang đập phá máy móc”, người phụ trạch cuống cuồng chạy tới nói.   

“Cái gì?”, Lâm Chính giật mình, cuối cùng thì anh không nhịn được nữa bèn chạy tới. Anh không ngờ gã đầu trọc lại vô thiên vô pháp như vậy, dám đập phá máy móc của Chung Hào đã làm. Tất cả đều là tâm huyết của Chung Hào. Lâm Chính không hi vọng số máy móc sẽ xảy ra sự cố.   

Quả nhiên…Sau khi xông vào nhà máy, gã đầu trọc đã cho người đập phá toàn bộ máy móc của nhà máy.   

Một vài người nhân công muốn ngăn lại nhưng đối phương hung dữ quá nên không làm gì được. Họ chị là những người làm công ăn lương, sao có thể đấu lại được đám du côn chứ?   

“Tất cả dừng tay lại”, Lâm Chính quát lớn.   

Gã đầu trọc chỉ cười lạnh và phất tay. Thế là đám đông đừng lại.   

“Sao thế? Chủ tịch Lâm, thấy xót rồi hả?”  

Gã đầu trọc cười: “Nếu cảm thấy xót thì mau chuyển đám sắt vụn này đi đi, nếu không thì chúng tôi cũng sẽ vứt ra ngoài như vứt phế liệu đấy!”  

Lâm Chính đanh mắt, đột nhiên nhìn thấy gì đó bèn bước tới trước một dàn máy. Anh nhìn bộ phận vận hành bị lệch qua một bên bèn trầm mặt: “Ai làm?”  

“Tôi! Sao thế?”, gã đầu trọc cười lạnh lùng.   

“Anh Long! Chủ tịch bắt anh phải đền tiền đấy”, người đứng bên cạnh cười he he.   

“Đền tiền à! Được!”, gã đầu trọc cười ha ha, lấy ra vài tờ tiền và vứt xuống đất: “Chủ tịch, nhặt lên đi”.   

“Ha ha…”, đám đông bật cười ha ha. Thư ký Lục tức run, mặt đỏ linh căng.   

Lâm Chính chỉ hờ hững nhìn những mấy tờ tiền dưới đất. Anh phất tay: “Thư ký Lục, cho người mang máy ra ngoài đi”.   

“Vâng chủ tịch”, thư ký Lục tỏ vẻ nghi ngờ nhưng vẫn gọi người di chuyển máy ra ngoài.   

“Những cái khác thì sao? Cậu không cho người chuyển đi nốt đi”, gã đầu trọc cười.   

“Không cần”, Lâm Chính nhìn ra ngoài, điềm đạm nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi