NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Nhà họ Vương.  

“Cái gì? Khám bệnh miễn phí?”.  

Ông cụ Vương ngồi trong phòng đọc sách không khỏi ngạc nhiên, khó tin nhìn Vương Khang đang đi vào.  

“Bố, bố nói xem thần y Lâm làm vậy là có ý gì? Đang yên đang lành, cậu ta tổ chức khám bệnh miễn phí làm gì? Khám bệnh miễn phí giải quyết được tình hình quẫn bách của Dương Hoa hiện nay sao?”, Vương Khang nghi hoặc hỏi.  

Ông cụ Vương suy nghĩ một lúc, hạ giọng nói: “Con có hỏi xem, buổi khám bệnh miễn phí ngày mai chỉ có thần y Lâm thôi hay sao?”.  

“Chuyện đó… con không rõ. Tin tức trên mạng nói thần y Lâm sẽ khám bệnh miễn phí trước cổng chính của Dương Hoa vào mười giờ sáng mai, ngoài ra thì không còn tin tức gì khác”, Vương Khang lắc đầu đáp.  

Ông cụ Vương chau mày.  

“Không ổn, không ổn…”, ông ta lẩm bẩm, không ngừng suy nghĩ.  

“Bố, có gì không ổn? Lúc này thần y Lâm kia chỉ có một con đường có thể tẩy trắng, khám bệnh miễn phí là cách hợp lý nhất”, Vương Khang cười nói: “Cậu ta đã không còn đường nào để lựa chọn”.  

“Khám bệnh miễn phí là một lựa chọn không tồi, nhưng… chỉ khám bệnh miễn phí thật sự có thể xóa bỏ lời đồn về Dương Hoa ở trên mạng không? Thật sự có thể dừng được dư luận không? E rằng hiệu quả không tốt như trong tưởng tượng!”, ông cụ Vương lắc đầu.  

“Cho dù không đạt được hiệu quả thì cũng không có cách nào, bây giờ thần y Lâm còn đường nào khác để đi sao?”.  

Ông cụ Vương không trả lời, mà suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên hạ giọng quát khẽ: “Đi, con đến Hiệp hội Y tế Giang Thành một chuyến, tìm người quen thăm dò tin tức”.  

“Thăm dò tin tức gì ạ?”, Vương Khang ngạc nhiên hỏi.  

“Xem có bác sĩ nổi tiếng nào đến Giang Thành hay không”.  

“Hả… Vâng thưa bố”.  

Vương Khang không hiểu ra sao, nhưng vẫn nghe theo rời khỏi phòng đọc sách.  

Ông cụ Vương dựa vào ghế, hít sâu một hơi, mắt nhìn đồng hồ treo tường, dần dần có vẻ xuất thần.  

“Có lẽ ngày mai sẽ ảnh hưởng đến tình hình của cả Giang Thành thậm chí là cả nước. Dương Hoa có tiến thêm một bước không, hay là bị rơi xuống vực sâu phải xem bản lĩnh của cậu rồi, Chủ tịch Lâm…”.  

Trong văn phòng.  

Nhậm Quy và Cư Nam An nói chuyện điện thoại xong, trên mặt đều hiện lên nụ cười sâu xa.  

“Khám bệnh miễn phí? Nực cười, tôi phải thừa nhận y thuật của cậu cao siêu. Cậu có thể chứng minh với một số người rằng thuốc của Dương Hoa là thật, cậu trong sạch, nhưng cậu có thể chứng minh với tất cả mọi người trên toàn thế giới không? Thần y Lâm, cậu chỉ có một cái miệng, còn chúng tôi có rất nhiều cái miệng, cậu cảm thấy mọi người sẽ tin ai? Đúng là hành động ngu xuẩn”, Nhậm Quy như đang tự nói một mình, trong mắt lộ ra sự tự tin nồng đậm.  

“Ông Nhậm, ông cảm thấy chuyện khám bệnh miễn phí của Chủ tịch Lâm thế nào?”, người bên cạnh mỉm cười hỏi.  

“Đã là dã thú cùng đường bí lối, không có cách nào tốt hơn, chỉ có thể mong đợi dùng sức mạnh của mình để xoay chuyển tình thế. Nhưng tiếc là tình hình hiện nay không phải sức người là có thể xoay chuyển”, Nhậm Quy cười nhạt nói.  

“Nói vậy là Dương Hoa sẽ thất bại?”.  

“Thời gian năm ngày mà Chủ tịch Lâm nói ngày mai chính là ngày thứ năm. Sau năm ngày, thuốc mới còn chưa đưa ra thị trường thì danh dự của cậu ta sẽ giảm xuống đáng kể. Chúng ta tạo thêm một đợt dư luận nữa, đánh tan lòng tin cuối cùng của Dương Hoa. Sau đó Dương Hoa sẽ sụp đổ và tan rã, không thể quật khởi được nữa. Mấy trăm công ty chúng ta mỗi người ngoạm một miếng là có thể nuốt chửng hoàn toàn con quái vật khổng lồ này. Dương Hoa sẽ trở thành lịch sử!”, Nhậm Quy cười lớn.  

“Ông Nhậm quả nhiên cao minh! Chủ tịch Lâm kia vẫn quá trẻ tuổi, quá non tay!”.  

“Phải, quá non tay, cũng rất ngông cuồng! Thiếu niên ngông cuồng không sao, nhưng cũng phải phân rõ trường hợp. Chủ tịch Lâm trẻ tuổi này sẽ phải trả giá cho sự ngông cuồng của cậu ta!”.  

…  

Lâm Chính đỗ chiếc xe Ferrari ở đối diện Quốc tế Duyệt Nhan, sau đó đi bộ đến cửa.  

Màn đêm đã buông xuống, nhưng phòng Tô Nhu vẫn còn sáng đèn.  

Hình như cô không ngủ được, đang ngồi trước bàn đọc sách xem tài liệu, bên cạnh còn có một ly rượu vang.  

Cô đỡ trán, dáng vẻ khổ sở, mày liễu nhíu chặt, buồn rầu lo lắng.  

“Anh nhớ em không uống được rượu kia mà?”, Lâm Chính đi vào.  

“Thời gian này không dựa vào rượu, em sợ mình không ngủ được mất”, Tô Nhu không ngẩng đầu lên, nói giọng khản đặc.  

“Vì chuyện của Dương Hoa sao?”, Lâm Chính hỏi.  

“Chuyện Dương Hoa đã tạo thành cú sốc quá lớn cho công ty em, nhất là chuyện thuốc mới vừa lan ra hai ngày nay”, Tô Nhu thở dài: “Có lẽ chuyện lần này sẽ sắp xếp lại trật tự giới thương mại trong nước”.  

“Em có dự định gì không?”, Lâm Chính hỏi.  

“Nhậm Quy đưa cành ô liu ra cho em, nhưng em đã từ chối”, Tô Nhu khẽ thở dài một tiếng.  

“Ồ?”, Lâm Chính rất bất ngờ.  

Nhậm Quy lại vươn tay về phía Tô Nhu rồi?  

“Vì sao em không đồng ý? Sức ảnh hưởng của Thiên Hằng của Nhậm Quy ở trong nước không thua kém gì Dương Hoa”, Lâm Chính hỏi.  

“Mặc dù bây giờ xu thế phát triển của Quốc tế Duyệt Nhan em cũng không tệ, nhưng Tô Nhu em không phải người quên nguồn, vào lúc em khó khăn nhất là Dương Hoa đã giúp em. Nếu lúc này em quay sang dựa dẫm vào Thiên Hằng thì em còn là người sao?”, Tô Nhu lắc đầu.  

Lâm Chính im lặng, chốc lát sau mới khẽ hỏi.  

“Vậy em cảm thấy lần này Dương Hoa có trụ nổi không?”.  

“Em không biết”, Tô Nhu hơi rối loạn, nhưng chốc lát sau lại trầm giọng lên tiếng: “Nhưng tình hình trước mắt cho thấy, có lẽ là… khó trụ nổi nữa rồi…”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi