“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt sao”, đám người phía sau ông ta đùng đùng nổi giận và chửi mắng.
“Cậu Lâm, Hàn Thành chúng tôi đã tôn trọng cậu lắm rồi.
Điều kiện đưa ra này cũng không phải là dễ dàng gì, vậy mà cậu định phụ hết thảy sao?”, Y Vương Hàn Thành lạnh giọng.
“Tôi nói rồi, tôi không có hứng với các người.
Nếu như các người vẫn không hiểu thì tôi nói thẳng nhé.
Tôi coi thường y thuật Hàn Thành”.
“Khốn nạn”, Y Vương Hàn Thành không nhịn được thêm nữa.
Ông ta chửi rửa: “Cậu tưởng cậu thắng tôi thì Hàn Y thật sự thua Trung Y sao? Cậu nhầm rồi, tôi không phải là người giỏi nhất trong giới Hàn Y.
Nếu như lần này tới đây không phải tôi mà là Thánh Y đại nhân thì cậu nghĩ mình sẽ thắng được sao?”
"Vậy lần sau bảo Thánh Y tới tặng quốc tịch cho tôi đi”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Cậu…Cậu…đúng là không biết điều”.
Y Vương Hàn Thành tức giận quay người bỏ đi.
Đám đông cũng trừng mắt với Khiết Thần và đồng loạt rời đi theo.
Lâm Chính nhìn theo bóng lưng họ, sau đó liếc mắt nhìn sang bên cạnh: “Ra đi”.
Ở một góc ngoặt, một bóng người bước ra.
Đó chính là Mạc Thanh.
“Cậu Lâm”, Mạc Thanh tỏ vẻ lúng túng.
“Giờ đã yên tâm chưa”, Lâm Chính hỏi.
“Hả…”, Mạc Thanh không biết phải trả lời như thế nào.
“Ông về đi”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi đóng cửa lại.
“Đợi chút”, Mạc Thanh kêu lên.
“Sao nữa”, Lâm Chính chau mày.
Mạc Thanh lấy ra một chiếc hộp màu đen đưa bằng hai tay tới trước mặt Lâm Chính.
Lâm Chính ngạc nhiên.
Trên nắm chiếc hộp là một ngôi sao năm cánh đỏ rực.
“Cậu Lâm, Hiệp hội Y học Hoa Quốc đưa cho cậu cái này.
Phía trên dặn phải tôn trọng ý kiến của cậu Lâm.
Nếu như cậu Lâm đồng ý nhập tịch Hàn Thành thì không được phản đối.
Nếu cậu Lâm không đồng ý nhập tịch thì đưa hộp này cho cậu.
Từ hôm nay trở đi cậu Lâm sẽ trở thành hội trưởng hội Giang Nam của hiệp hội Trung Y Hoa Quốc”.
…
Tô Nhu trở về nhà.
Cô bước đi trong dáng vẻ nhàn nhã vui vẻ.
Khuôn mặt không giấu nổi niềm vui.
“Gặp chuyện gì vui vậy?”, Lâm Chính cất chiếc hộp, quay qua nhìn.
“Em thành công rồi”, Tô Nhu kích động nói.
“Có một nhà đầu tư đã chủ động liên hệ với em, hơn nữa còn đồng ý với phương án của em nữa.
Ngày mai em sẽ lập công ty, năm mươi triệu tệ đấy”
Tô Nhu không ngờ mình có thể được rót vốn nhiều như vậy.
“Chúc mừng em”, Lâm Chính mỉm cười.
“Hôm nay để chúc mừng, chúng ta ra ngoài ăn nhé.
“Ok”, Lâm Chính gật đầu.
Tô Nhu vô cùng kích động.
Cô lấy điện thoại, mỗi tay cầm một cái và bắt đầu chuẩn bị cho việc mở công ty.
Trương Tinh Vũ và Tô Quảng trở về, nhận được tin thì cũng vui mừng khôn xiết.
“Thấy chưa thấy chưa? Con gái tôi giỏi không? Hừ, có thể cưới được người vợ như vậy đúng là phúc phần mấy đời đấy”, Trương Tinh Vũ kiêu ngạo, vừa nói vừa nhìn chăm chăm Lâm Chính.
“Vâng vâng vâng”.
Lâm Chính chẳng buồn phản biện.
Cả gia đình vui vẻ tới một nhà hàng sang trọng chúc mừng.
“Nào, Lâm Chính, hai chúng ta cùng nhau uống một chén”.
Tô Quảng mở một bình rượu, rót cho Lâm Chính một chén, hai người uống cạn.
Tô Nhu mỉm cười.
Trương Tinh Vũ không nói gì, chỉ chau mày.
“Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy? Ăn đi chứ?”, Tô Nhu nói.
“Không có gì”, Trương Tinh Vũ thở dài: “Mẹ chỉ cảm thấy con càng ngày càng giỏi giang.
Để một kẻ ăn bám như Lâm Chính làm chồng con thì uất ức cho con rồi.
“Mẹ, được rồi.
Sao lại nói vậy nữ rồi?”, Tô Nhu chau mày.
Sau tối hôm đó, cách nhìn nhận của Tô Nhu dành cho Lâm Chính đã có sự thay đổi.
Mặc dù Lâm Chính không có bản lĩnh, nhưng vào lúc quan trọng thì anh vẫn đứng ra bảo vệ cô.
Điều này khiến Tô Nhu cảm thấy thật ấm áp.
Lúc này, nhân viên phục vụ bước tới.
“Mấy vị, ngại quá, bàn của mọi người bị người khác đặt mất rồi.
Không biết các vị có tiện đổi sang bàn khác không?”, người nhân viên mỉm cười.
Bốn người nhìn nhau.
“Đây có phải phòng Vip đâu, xung quanh nhiều bàn trống như vậy, tại sao cứ đòi chỗ chúng tôi ngồi chứ?”, Trương Tinh Vũ lập tức mất hứng.
“Thôi bỏ đi Tinh Vũ, một điều nhịn chín điều lành.
Chúng ta đổi thôi”, Tô Quảng khuyên can.
Mấy người nhìn nhau đầy bất lực, đành phải đổi chỗ ngồi.
Thế nhưng họ vừa đặt mông xuống thì lại có nhân viên đến nói.
“Các vị, chỗ này cũng có người ngồi rồi.
Nếu tiện, xin mời đổi bàn khác”.
“Các người có ý gì vậy?”, Trương Tinh Vũ đứng phắt dậy.
“Rất xin lỗi”, nhân viên mỉm cười.
“Tinh Vũ thôi thôi, đổi đi”, Tô Quảng lại khuyên.
Trương Tinh Vũ mặt đỏ linh căng nhưng cũng đành bất lực đổi theo vì dù sao đây cũng là nhà hàng của người ta.
Thế nhưng khi đổi tới bàn thứ ba thì lại có nhân viên phục vụ bước tới.
“Ngại quá mấy vị, bàn này cũng có người đặt rồi”.
Nói tới đây thì cuối cùng Tô Nhu cũng hiểu ra là nhà mình đang bị người khác chơi.
“Khốn nạn! Chúng tôi không đổi nữa.
Có đánh chết cũng không đổi.
Trương Tinh Vũ gào lên”.
“Nếu các vị không chịu đổi thì xin lỗi hôm nay nhà hàng không thể cung cấp dịch vụ cho các vị được nữa”, người nhân viên tỏ vẻ áy náy.
“Ý gì vậy”, Tô Nhu hỏi.
“Mọi người có thể mua mang về không”, nhân viên mỉm cười.