NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Lâm Chính dậy thật sớm, vệ sinh cá nhân, xuống lầu ăn chút đồ ăn sáng rồi lái xe tới Dương Hoa.   

Mã Hải đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi. Phía trước cửa của Dương Hoa cũng đã sắp xếp xong cả. Nhà báo từ khắp các kênh truyền thông trong và ngoài Giang Hải cũng đã tập trung ở đây. Ngoài ra còn có rất nhiều bệnh nhân.   

Chưa tới mười giờ mà người đã đông nườm nượp. Nhậm Quy, Cư Chí Cương, nhà họ Vương đều có mặt. Bọn họ ngồi trong chiếc Alpa ở bên đường, nhìn sang tập đoàn Dương Hoa.   

Cảnh sát tới hiện trường để duy trì trật tự. Có không ít những bác sĩ nổi tiếng của Giang Thành cũng đều có mặt.   

Lạc Thiên cùng vài người nhà họ Lạc cũng đã tới nơi. Một chuyện lớn như vậy sao cô ấy có thể bỏ lỡ được chứ.  Thế nhưng Lạc Thiên nhìn hết một lượt cũng không thấy Lâm Chính đâu. Cô ấy bèn gọi điện cho anh. Lúc này cũng không gọi được, máy của anh luôn bận. Cô ấy phải gọi mấy lần mới được.   

“Sao thế Lạc Thiên?”, Lâm Chính ở đầu dây bên kia mỉm cười.   

“Anh đang ở đâu?”, Lạc Thiên vội hỏi.   

“Tôi đang tiếp khách”.   

“Giờ là lúc nào rồi mà còn tiếp khách? Sắp 10 giờ rồi, bao nhiêu người đang đợi đây này, sao anh chưa tới?”, Lạc Thiên như sắp khóc tới nơi vì sốt ruột.   

“Không cần lo lắng. Tôi ở trong văn phòng ngay bên trên mà. Xuống dưới là được. Cô đang ở đâu, có muốn lên đây uống chén trà không?”, Lâm Chính nói.   

“Còn uống trà à?"  

Lạc Thiên cuống cả lên: “Giờ anh có cách đối phó chưa, lẽ nào anh chỉ định dựa vào việc khám và cấp phát thuốc để thay đổi cục diện?”   

“Một lần làm như vậy là đủ rồi”, Lâm Chính nói.   

“Đủ gì chứ? Căn bản là không thể chứng minh được điều gì mà. Huống hồ, chắc chắn những đối thủ của anh sẽ tới phá hoại, làm loạn. Tới khi đó phải làm sao?”, Lạc Thiên sốt ruột.   

“Làm loạn à? Yên tâm đi Lạc Thiên, tôi đã có cách đối phó rồi”, Lâm Chính cười nói.   

“Đúng là không thể hiểu nổi anh?”, Lạc Thiên tức giận, lập tức tắt máy.   

“Lạc Thiên cũng ở đây à?", lúc này một giọng nói thân thuộc vang lên. Lạc Thiên quay qua nhìn, hóa ra là Tô Nhu.   

“Tôi Nhu, cậu cũng tới đây à? Tốt quá, cậu mau đi khuyên người nhà cậu đi, anh ấy cố chấp ghê cơ”, Lạc Thiên vui mừng lắm, lập tức chạy tới kéo tay Tô Nhu.   

“Người nhà mình? Ý cậu là Lâm Chính ấy hả? Cậu muốn mình khuyên gì?”, Tô Nhu tò mò hỏi.   

“Ợ…điều này…mình nhờ cậu khuyên anh ấy hôm nay đừng đi làm nữa, tạm thời y quán đóng cửa rồi”, Lạc Thiên bừng tỉnh, vội cười ha ha lấp liếm.  

“Vậy sao? Thế nhưng Lâm Chính đi ra ngoài từ sáng rồi. Được…lát nữa mình sẽ nhắn tin cho anh ấy”, Tô Nhu nói.   

“Ờm…”, Lạc Thiên gật đầu.   

Lúc này tiếng hô hào vang lên: “Sắp 10 giờ rồi. Thần y Lâm đâu rồi nhỉ?”  

“Không phải là cậu ấy sẽ khám bệnh cho chúng ta sao?”  

“Tôi còn hi vọng cậu ấy có thể chữa khỏi cho tôi cơ”.  

“Tôi thấy đúng là giả tạo. Cậu ta làm gì biết y thuật, trước giờ toàn lừa chúng ta mà thôi”.   

“Cậu ta là một kẻ lừa đảo”.   

“Đúng vậy. Dương Hoa cũng là một tập đoàn hút máu người. Mọi người phải cảnh giác cao độ vào”, những lời ác ý cũng vang lên giữa đám đông. Lúc đầu chỉ có một vài câu, sau đó là càng lúc càng nhiều người lên tiếng.   

Lạc Thiên tức run. Cô lập tức hét lên với những người đang chửi rủa thần y Lâm: “Theo như các người nói thì màn đối quyết lúc trước giữa thần y Lâm và y vương Hàn Thành cũng là giả à? Y vương Hàn Thành cũng chẳng biết quái gì về y thuật và tất cả đều là lừa gạt chắc?”  

Dứt lời, có không ít người quay qua nhìn Lạc Thiên. Có người lườm cô, khẽ hừ giọng: “Cô nhóc, màn đối quyết giữa thần y Lâm và y vương Hàn Thành diễn ra mà không hề có truyền thông phát trực tiếp. Mọi người đều không thấy gì cả. Ai biết được là cậu ta sử dụng thủ đoạn gì chứ. Cậu ta lừa y vương Hàn Thành cũng không biết chừng đấy”.   

“Vậy việc thần y Lâm phát trực tiếp chữa bệnh cho công chúa nước Y cũng là giả hả?”, Lạc Thiên chất vấn.   

“Chuyện…chuyện này…Chúng tôi có mặt ở đó đâu, có khi như vậy cũng nên…”, người kia đuối lý nhưng vẫn cãi cùn.   

“Tôi thấy rõ ràng các người muốn hủy hoại thanh danh của thần y Lâm thì có”, Lạc Thiên chửi đổng lên.   

“Đúng vậy. Các người kiếm cớ mà. Nếu các người thấy y thuật của thần y Lâm là giả thì đưa chứng cứ ra”.   

“Y thuật của thần y Lâm chắc chắn là không có vấn đề gì. Các người mà nghi ngờ thì cứ lấy chứng cứ ra nói chuyện”.  

“Đúng vậy!”  

“Tôi thấy mấy người cố tình đến để vu oan cho thần y Lâm thì có”.   

Cả đám người chỉ trích người vừa chửi thần y Lâm. Người này tái mặt, hừ giọng: “Mọi người cảm thấy y thuật của thần y Lâm không có vấn đề gì thì tại sao có người lại phải nhập viện sau khi dùng thuốc của cậu ta chứ? Ai có thể giải thích được chuyện này?”  

“Điều này…", đám đông á khẩu.   

“Tôi thừa nhận, đúng là thần y Lâm có chút y thuật, thế nhưng có thể y thuật của cậu ta không lợi hại như mọi người nghĩ đâu. Chẳng qua mọi người thần thánh hóa cậu ta lên quá mà thôi”, người này nói tiếp.  

“Thần thánh hóa sao? Bệnh của người nhà tôi được chữa khỏi nhờ thuốc của thần y Lâm, sao có thể gọi là thần thánh hóa được?”  

“Nhưng cũng có bệnh mà thần y Lâm không chữa khỏi được mà?”  

“Nhóc thối. Cậu ở đây làm cái đếch gì?"  

“Tôi chỉ nói sự thật, ông già rồi nên mới bị cậu ta lừa đấy”.   

“Cậu…”, đám đông nhốn nháo, ai cũng vô cùng kích động.   

Thậm chí có người còn định ra tay. Cảnh sát vội vàng tiến tới chặn lại.  

Nhậm Quy ở trong xe nhìn thấy cảnh tượng đó bèn cười nói với ông cụ Vương: “Ông Vương, người do ông sắp xếp phải không?”  

“Không phải ông cũng vậy sao?”, ông cụ Vương cười nhàn nhạt.   

“Ha ha, xem ra mọi người chuẩn bị cũng chu đáo gớm. Giờ thì để xem thần y Lâm sẽ biểu diễn kịch hay như thế nào", Nhậm Quy nheo mắt cười. Lúc này, bỗng có âm thanh hô vang khiến cho đám đông phải im lặng.   

“Thần y Lâm tới rồi”.   

Dứt lời, tất cả đều thất kinh, đồng loạt quay qua nhìn. Họ thấy thần y Lâm dẫn theo một đoàn quản lý cấp cao bước ra. Tất cả đều dồn mắt chú ý.   

Đúng 10 giờ: “Thần y Lâm cuối cùng cũng xuất hiện rồi”.   

Nhậm Quy nheo mắt, nhìn chăm chăm người đàn ông như thiên thần ở trước mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi