“Các người…”, Trương Tinh Vũ sắp bùng nổ, nói năng hơi lộn xộn: “Cậu ta trả bao nhiêu tiền để các người làm như thế? Tôi sẽ trả gấp đôi!”.
“Gấp đôi? Ha ha ha, thím trả nổi không?”.
Đám Tô Trương Dương cười lớn.
“Chắc bà không biết quy tắc ở đây nhỉ?”, cô gái trang điểm lòe loẹt kia cười nói, sau đó nói với Tô Trương Dương: “Trương Dương, anh cho mấy người quê mùa này thấy thẻ của anh đi”.
“Ha ha, được thôi”, Tô Trương Dương lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ đen.
“Đó là?”, Trương Tinh Vũ ngẩn ra.
“Đây là thẻ hội viên tôn quý của nhà hàng này, chỉ có những khách hàng tiêu phí một triệu tệ mỗi năm ở nhà hàng này mới được hưởng”, nhân viên phục vụ mỉm cười nói: “Nếu các vị có thể làm hai thẻ hội viên tôn quý ở nhà hàng chúng tôi, nhà hàng chúng tôi có thể cung cấp chỗ dùng bữa cho các vị”.
Vừa nghe vậy, Trương Tinh Vũ xanh mặt.
Hai thẻ?
Thế thì khác nào hai triệu tệ?
Cả gia đình họ bán nhà e là cũng không đủ.
“Sao anh lại có nhiều tiền như vậy?”, Tô Nhu ngạc nhiên hỏi.
Tô Trương Dương híp mắt nói: “Các người sẽ được biết nhanh thôi”.
Biết nhanh thôi?
Lúc này, mấy bảo vệ đã đi tới, bộ dạng muốn cưỡng ép đuổi bọn họ ra ngoài.
“Đi thôi bố mẹ, chúng ta đi chỗ khác ăn”, Tô Nhu nghiến răng nghiến lợi nói.
“Được! Đồ ăn ở đây không ngon, mẹ muốn đổi lâu rồi”.
Trương Tinh Vũ tức giận rời đi.
Tô Quảng cũng đầy bực dọc.
Nhưng bây giờ trừ việc rời đi, hình như không còn lựa chọn nào khác.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Bố mẹ, đợi lát nữa chúng ta hãy đi!”.
“Ngại chưa đủ mất mặt hay sao?”, Trương Tinh Vũ trừng mắt nhìn anh, nói.
“Không vội”.
Lâm Chính uống rượu xong, bình tĩnh nói: “Chúng ta ngồi xuống xem thẻ VIP một triệu tệ của Tô Trương Dương bị uổng phí không phải hay hơn sao?”.
Dứt lời, mọi người đều sửng sốt.
“Cậu có ý gì?”, Tô Trương Dương tươi cười hỏi.
“Nếu nhà hàng này không hoan nghênh chúng tôi, vậy thì tôi chỉ đành cho nó đóng cửa thôi”, Lâm Chính nói.
“Cái gì?”.
“Cậu muốn khiến nhà hàng này đóng cửa?”.
“Cậu có biết ông chủ đằng sau nhà hàng này là ai không?”.
“Ha ha ha ha, một kẻ vô dụng như cậu lấy đâu ra can đảm nói những lời như thế?”.
“Đúng là cười chết người ta”.
“Ha ha ha ha…”.
Cả đám Tô Trương Dương cười đến mức nghiêng ngả.
Những vị khách ở bàn khác cũng không nhịn được che miệng cười.
Nhân viên phục vụ càng cười tít mắt, trên mặt tràn ngập vẻ chế giễu.
“Anh à, ông chủ của chúng tôi là Liễu Hướng Tiền, không biết anh có nghe qua chưa?”.
“Cái gì? Liễu Hướng Tiền?”.
“Ông hai nhà họ Liễu ở Giang Thành?”.
“Nhà họ Liễu là một trong bốn gia tộc lớn nhất Giang Thành đấy!”.
“Nhà hàng này là do ông hai Liễu mở sao?”.
Một vài người chưa biết thân phận của ông chủ đứng sau nhà hàng này nghe thấy vậy thì ngạc nhiên biến sắc, không ngừng tấm tắc.
“Chỉ riêng thực lực này, ở Giang Thành có nhân vật nào mà không nể mặt ông hai? Tên đó là cái thá gì mà lại dám nói ra lời như vậy? Cũng không sợ cắn phải lưỡi!”.
“Khoác lác thì ai cũng nói được!”.
Xung quanh vang lên tiếng cười cợt chế giễu.
Lần này ngay cả Trương Tinh Vũ cũng không nghe nổi nữa, vội vàng hạ giọng quát: “Lâm Chính, cậu đủ rồi!”.
Lâm Chính không lên tiếng, chỉ cầm điện thoại lên gọi một cuộc, chẳng mấy chốc đã cúp máy.
“Cậu không biết xấu hổ nhưng tôi thì biết! Cậu không đi đúng không? Tôi đi!”.
Trương Tinh Vũ tức giận đùng đùng ra khỏi nhà hàng.
Mọi người lại cười rộ lên.
“Lâm Chính, anh lại nổi điên gì vậy?”, Tô Nhu sốt sắng, nhìn mẹ mình, lại nhìn Lâm Chính, vô cùng tức giận.
“Đợi thêm đi”.
“Tên khốn!”, Tô Nhu tức đến mức nước mắt sắp trào nước mắt, giậm chân, cũng bỏ đi theo.
Nhưng đúng lúc đó…
Két!
Bỗng nhiên có một chiếc xe dừng lại trước cổng nhà hàng, ngay sau đó một nhóm người mặc đồng phục đi vào.
“Ai là ông chủ?”, một người hét lên.
Nhân viên phục vụ hoảng hốt, vội chạy tới: “Các đồng chí, có chuyện gì sao?”.
“Kiểm tra đột xuất, chúng tôi nhận được báo cáo rằng vệ sinh của nhà hàng các anh có vấn đề nghiêm trọng!”, người đó trình một văn kiện ra, nghiêm túc nói.
Dứt lời, Tô Trương Dương và nhân viên phục vụ đều sững sờ.
Tất cả mọi người trong nhà hàng trợn tròn mắt.
“Sao có thể? Phòng bếp và phòng ăn đều rất sạch sẽ, chúng tôi có chứng nhận vệ sinh đạt chuẩn từ lâu rồi”, nhân viên phục vụ vội nói.
“Có đạt chuẩn hay không không phải anh nói là được, chúng tôi phải kiểm tra!”.
Người đó phất tay.
Vài người khác lập tức chạy xuống dưới.
Lát sau, một người cầm một con chuột chết đi lên.
“Chủ nhiệm, môi trường nơi sàn nhà, cống thoát nước, vách tường, trần nhà, cửa sổ… của nhà hàng này đều rất tồi tệ.
Điều kiện vệ sinh trong phòng bếp bẩn thỉu, hệ thống nước thải và khí thải không phù hợp tiêu chuẩn quốc gia, cần phải dừng kinh doanh chỉnh đốn”.
“Được”.
Người đó gật đầu, nói với nhân viên phục vụ: “Hãy đình chỉ kinh doanh ngay lập tức, đợi thông báo chỉnh đốn liên quan”.
“Cái gì?”, nhân viên phục vụ trợn tròn mắt.
Tô Nhu, Tô Quảng cũng sửng sốt.
Người kinh ngạc nhất trong tất cả là Trương Tinh Vũ đang đứng ở cửa.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Chính, ánh mắt không dám tin…
Đây là… Lâm Chính làm sao?