Ngày hôm sau.
Cốc cốc cốc.
“Ai đấy?”, Trương Tinh Vũ mơ màng đi ra mở cửa.
Nào ngờ cửa vừa mở, vài người mặc đồng phục đi tới.
“Xin hỏi Tô Quảng là ai?”, một người hỏi với vẻ nghiêm túc.
“A… A… A… Các đồng chí, các vị tìm Tô Quảng nhà tôi có chuyện gì?”, Trương Tinh Vũ run rẩy hỏi.
“Chúng tôi nghi ngờ ông ta có liên quan đên một vụ lừa đảo thương mại, mời ông đi theo chúng tôi về hỗ trợ điều tra, đây là lệnh bắt giữ”, người đó trình giấy tờ ra, sau đó vào nhà bắt người.
“Cái gì? Lừa đảo? Tôi không có lừa đảo, tôi lừa đảo cái gì?”, Tô Quảng còn đang mặc đồ ngủ kinh ngạc hét lên.
“Các người làm gì vậy?”, Trương Tinh Vũ điên cuồng chạy tới giằng co, nhưng bị người ta cưỡng chế kéo ra.
“Sao lại như vậy?”, Tô Nhu sững sờ.
“Các đồng chí, có thể để tôi xem giấy của các anh không?”, Lâm Chính hỏi.
“Được!”.
Lâm Chính nhận lấy tờ giấy, xem qua, vẻ mặt sa sầm.
“Lâm Chính, rốt cuộc là chuyện gì? Bố… sao lại dính vào vụ án lừa đảo?”, Tô Nhu run giọng hỏi.
“Cái này phải hỏi bà nội em”.
Lâm Chính đặt tờ giấy xuống, khàn giọng nói.
“Bà nội?”.
Tô Nhu kinh ngạc.
Tô Quảng bị đưa đi.
Trương Tinh Vũ ngồi ở ghế sofa khóc lóc.
Lâm Chính không nói gì.
“Thảo nào tên Tô Trương Dương đó đột nhiên lại có nhiều tiền như vậy, đột nhiên lại có thể đi xe Porsche.
Hóa ra là vậy, nhà họ Tô lừa những ông chủ đó mấy chục triệu tệ, cuối cùng đổ hết mọi việc lên đầu Tô Quảng.
Đám súc sinh đó, đám ma quỷ đó! Hu hu hu…”.
Trương Tinh Vũ chửi đổng.
Nhưng chửi xong cũng chỉ đành che mặt khóc, không làm được gì cả.
Rời khỏi nhà họ Tô, cả nhà bọn họ sao có thể chống lại nhà họ Tô? Nhà họ Tô thật sự muốn đổ tội lên đầu bọn họ, bọn họ cũng không có cách nào.
“Mẹ, không sao đâu, cảnh sát sẽ trả lại sự trong sạch cho bố, chuyện này chắc chắn sẽ được làm rõ chân tướng!”, Tô Nhu an ủi.
“Làm sao trả lại? Bố con có đức tính gì, con cũng không phải không biết.
Ông ấy nghe lời bà nội con nhất.
Chẳng trách mấy hôm trước ông ấy đột nhiên ra ngoài, nói phải đi đưa thứ gì đó cho bà nội.
Mẹ thấy chắc chắn là ông ấy bị bà nội con lừa ký hợp đồng.
Ông ấy đâu có đề phòng gì với bà nội con, bị lừa đi gánh tội đúng là quá đơn giản.
Cho dù tra được chân tướng cũng không làm gì được, dù gì tiền cũng là bố con cầm!”, Trương Tinh Vũ gào khóc khàn cả giọng.
Tô Nhu tái mặt, ôm Trương Tinh Vũ không nói gì.
Lâm Chính thở ra, đứng dậy nói: “Con ra ngoài một lát, mọi người ở đây đợi con.
Yên tâm, bố sẽ trở về bình an”.
“Anh có thể có biện pháp gì?”.
Tô Nhu lẩm bẩm nhìn anh, hoàn toàn không ôm hi vọng.
Lâm Chính không nói, im lặng rời đi.
“Chắc chắn là cậu ta lo bỏ chạy rồi, không nhìn thấy sao? Ngay cả tên vô dụng đó cũng chê chúng ta rồi!”, Trương Tinh Vũ lau nước mắt, nói.
Tô Nhu không lên tiếng.
Cũng không biết qua bao lâu, cô đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Mẹ, hay là… con đi tìm bà nội!”.
“Có tác dụng sao?”.
“Dù gì bố cũng là con trai của bà nội, bà sẽ không đến nỗi lòng dạ sắt đá như vậy”.
“Nhưng bà cụ đó… rất nhẫn tâm! Bà ấy không thích bố con, cảm thấy bố con vô năng, làm mất mặt bà ấy, con tìm bà ấy… có tác dụng sao?”.
“Dù thế nào con cũng phải thử xem”.
Tô Nhu hít sâu một hơi, đứng dậy rời đi.
“Nhu… Mẹ đi với con!”.
“Không cần, mẹ ở nhà đợi con!”.
Tô Nhu mỉm cười, sau đó ra ngoài.
Chẳng lâu sau, Tô Nhu lái xe tới nhà tổ họ Tô.
Lúc này, phía trước nhà tổ đỗ đầy xe sang.
Maserati, Porsche, BMW X6, hơn nữa còn là xe kiểu mới.
Tô Nhu sửng sốt, nhìn vào trong nhà.
Lúc này, đại sảnh của nhà họ Tô tràn ngập tiếng cười vui vẻ.
Mấy người Tô Bắc, Tô Cối, Tô Trân đều ở đây, trong nhà giăng đèn kết hoa, dưới sàn có mảnh pháo vụn.
Tô Nhu mới nhớ ra hôm nay hình như là tiệc thọ của bà cụ Tô…
Hậu bối nhà họ Tô đều đang ở sảnh chính, quỳ bái chúc phúc bà cụ Tô.
Bà cụ Tô cười ha hả lấy bao lì xì phát cho mọi người.
Tô Nhu thấp thỏm đi vào.
“Bà nội!”, cô gọi lớn.
Tiếng cười trong nhà im bặt.
Bà cụ ở phía trên nheo mắt liếc nhìn Tô Nhu, mỉm cười hỏi: “Cô là ai?”.