NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1105

Ông ta chỉ đành thở dài, mau chóng đi theo.

Nhưng chưa đi được mấy bước.

“Không phải Chủ tịch Mã đây sao?”, Trương Tinh Vũ sáng mắt lên, dường như thấy được gì đó, lập tức vui vẻ kêu lên.

Tô Quảng và Tô Nhu đều sững sờ, vội vàng tiến lên, lại thấy một chiếc Bentley đỗ nơi cửa, Mã Hải đang từ trên xe bước xuống.

Mã Hải hơi ngạc nhiên, bị người phụ nữ đột nhiên xông tới này làm kinh ngạc. Nhưng nhìn thấy Tô Nhu từ phía sau đi tới, ông ta mới nhớ ra hai người này là ai.

“Chủ tịch Mã, xin chào ông, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây”, Trương Tinh Vũ cố gắng tỏ ra đoan trang một chút, nặn ra nụ cười, lên tiếng nói.

“Xin chào”, Mã Hải gật đầu.

Thấy Mã Hải để ý đến mình, Trương Tinh Vũ vui vẻ, vội vàng hỏi tiếp: “Ông đang định đi đâu vậy?”.

“Tôi vào trong làm chút chuyện, lần sau chúng ta hãy nói chuyện”, Mã Hải nhíu mày, dứt lời thì tiến về phía trước.

“Ấy ấy, Chủ tịch Mã đợi một lát, tôi có chuyện muốn tìm ông”, Trương Tinh Vũ vội vàng ngăn Mã Hải lại.

“Bà làm gì vậy?”.

Vệ sĩ ở hai bên ngăn Trương Tinh Vũ lại.

Nhưng Mã Hải đưa tay, ra hiệu bọn họ đừng ngăn cản.

Mã Hải là người thông minh, ông ta biết gia đình này có quan hệ gì với Chủ tịch Lâm. Dù Chủ tịch Lâm không thích nhà này cho lắm, nhưng trên danh nghĩa bọn họ vẫn là bố mẹ vợ của Chủ tịch Lâm, vì vậy dù có thế nào vẫn phải nể mặt bọn họ.

“Bà Trương, bà có chuyện gì sao?”, Mã Hải từ tốn hỏi.

“Ồ, là thế này, ừm… Chủ tịch Lâm luôn quan tâm đ ến con gái Tô Nhu nhà tôi, chúng tôi đều biết cả, trong lòng cũng vô cùng cảm kích, thế nên… Thế nên chúng tôi muốn mời Chủ tịch Lâm ăn bữa cơm, nhưng mãi không liên lạc được với Chủ tịch Lâm. Chúng tôi hi vọng Chủ tịch Mã có thể giúp chúng tôi báo cho Chủ tịch Lâm một tiếng, hẹn ngày giờ với Chủ tịch Lâm. Ông thấy… có được không?”, Trương Tinh Vũ vô cùng mong chờ, cẩn trọng nói.

Bà ta nói xong, cứ nhìn chằm chằm vẻ mặt của Mã Hải.

“Cái này… Chủ tịch Lâm rất bận”, Mã Hải do dự một lúc, nói.

“Chủ tịch Mã, ông giúp chúng tôi đi. Ít ra hãy nói với Chủ tịch Lâm một tiếng, cứ nói Tiểu Nhu nhà chúng tôi mời riêng cậu ấy ăn cơm”, Trương Tinh Vũ vội nói.

Mã Hải hơi đau đầu, liếc nhìn Tô Nhu, thấy cô không nói tiếng nào, đành thở dài: “Vậy được, tôi sẽ chuyển lời của bà đến Chủ tịch Lâm, nhưng có được hay không thì tôi không thể bảo đảm”.

Nói xong, ông ta bèn đi vào học viện.

“Cảm ơn Chủ tịch Mã, Chủ tịch Mã đi thong thả!”.

Trương Tinh Vũ vui vẻ, vội vàng khom lưng trước Mã Hải.

Dáng vẻ đó vô cùng nhún nhường.

Tô Nhu hơi buồn bực, nhưng cô biết mẹ mình cũng chỉ muốn tốt cho mình.

“Tôi nói bà Tinh Vũ, chuyện này để Tiểu Chính đi không được sao? Nó có chút giao tình với Mã Hải, để nó thông báo không phải càng ổn thỏa hơn sao?”, Tô Quảng không khỏi lên tiếng.

“Ông còn tin đứa vô dụng đó có giao tình với Mã Hải?”, Trương Tinh Vũ trợn mắt nhìn ông ta, không vui nói: “Sở dĩ đứa vô dụng đó có thể lôi kéo quan hệ với Mã Hải là vì Chủ tịch Lâm thích Tiểu Nhu nhà chúng ta, cố ý làm quen với cậu ta mà thôi. Ông đừng bị đứa vô dụng đó lừa. Hơn nữa, tìm cậu ta? Tìm cậu ta thì chuyện có thành công được không? Đứa vô dụng đó hoàn toàn không muốn ly hôn với Tiểu Nhu, lỡ như cậu ta nói gì bậy bạ với Mã Hải phá chuyện này thì phải làm sao?”.

“Chuyện này…”, Tô Quảng á khẩu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi