Chương 1117
“Ngon không?”, Lâm Chính nhìn sang Tô Nhu luôn im lặng không lên tiếng ở bên cạnh.
Tô Nhu ngơ ngác.
Cô không hiểu cuộc trò chuyện giữa Lâm Ngữ Yên và Lâm Chính, cô cũng không xen vào, không ngờ Lâm Chính đột nhiên lại chuyển chủ đề sang cô.
Cô hơi ngơ ngác nhìn Lâm Chính, sau đó gật đầu: “Ngon… Ngon…”.
“Vậy thì ăn nhiều một chút”, Lâm Chính vẫy tay.
Bồi bàn ở bên cạnh lập tức đi tới, rót đầy rượu cho Tô Nhu.
“Cheese!”, Lâm Chính nâng ly rượu lên.
“Cheese”, Tô Nhu hơi mất tự nhiên, cũng nâng ly rượu lên.
Hai người hoàn toàn coi Lâm Ngữ Yên như không khí.
“Thần y Lâm, tôi…”, Lâm Ngữ Yên tức đến mức run lên.
Cô ta đường đường là cô chủ nhà họ Lâm, đã bao giờ bị người ta xem thường như vậy?
Lâm Ngữ Yên đang định nổi giận, Lâm Chính lại lên tiếng: “Cô Lâm, nếu cô đến để ăn cơm, tôi có thể mời cô. Nhưng nếu cô ôm mục đích khác đến đây thì mời cô về cho. Cuộc chiến tranh này là nhà họ Lâm nổ phát súng đầu tiên, bây giờ nhà họ Lâm nói không đánh là không đánh, cô cảm thấy có khả năng đó không?”.
“Nói vậy là thần y Lâm dự định đối kháng với nhà họ Lâm chúng tôi đến cùng?”, Lâm Ngữ Yên lạnh lùng hỏi.
Lâm Chính không lên tiếng.
Lâm Ngữ Yên đập bàn, tức giận nhìn Lâm Chính, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thần y Lâm, tôi nói cho anh biết, anh đừng nghĩ anh thật sự đã thắng! Bây giờ anh đang đối mặt không phải thực lực chân chính của nhà họ Lâm chúng tôi. Tôi khuyên anh một câu, cho đến bây giờ, nòng cốt của gia tộc vẫn chưa ra tay, chuyện này vẫn chỉ đang được Hình Kính Ti xử lý. Nếu Hình Kính Ti không thể giải quyết, nòng cốt của nhà họ Lâm sẽ vào cuộc. Đến lúc đó sợ là anh không có cơ hội để hối hận! Anh vốn dĩ không biết nòng cốt của nhà họ Lâm đáng sợ đến mức nào!”.
Cô ta vừa dứt lời, trong mắt Tô Nhu lộ ra vẻ lo lắng, nhưng cô sẽ không xen vào chuyện này. Dù gì theo cô thấy, mình chỉ là một người ngoài.
Lâm Chính vẫn im lặng, chăm chăm ăn thức ăn.
Lâm Ngữ Yên tức đến mức run lên.
Nói thật, hôm nay nghe được tiếng đàn không thể quên của Lâm Chính, Lâm Ngữ Yên đã có chút thiện cảm với thần y Lâm.
Nếu có thể, cô ta thật sự không muốn nhìn thấy thần y Lâm đứng ở phía đối lập mình.
Nhưng sự quật cường của thần y Lâm vượt ngoài dự liệu của cô ta…
“Cô Lâm, nếu ăn no rồi thì mời cô rời khỏi đây đi. Bữa tối này nghiêm ngặt mà nói là tôi mời cô Tô Nhu, mong cô đừng quấy nhiễu bầu không khí ở đây”, Lâm Chính ung dung đặt ly rượu xuống, nói.
“Anh… Được! Được! Thần y Lâm, nếu anh đã không nghe lời tôi nói, đến lúc đó chịu thiệt thòi thì đừng trách tôi không nhắc nhở anh! Anh đợi đấy mà hối hận đi!”, Lâm Ngữ Yên căm giận cầm lấy túi xách, xoay người đi thẳng.
“Cô Lâm…”.
Tô Nhu gọi một tiếng, nhưng Lâm Ngữ Yên không thèm quay đầu lại.
Lâm Chính không quan tâm đ ến Lâm Ngữ Yên, xem đồng hồ, cảm thấy cũng đã đến giờ, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Đúng lúc này, bồi bàn đột nhiên cầm bộ đàm lên nói mấy câu, sau đó gật đầu, đi về phía Lâm Chính.