Chương 1147
Lúc này Lâm Chính bị ép vào một góc.
Anh mặc dù có thể đỡ được đòn tấn công của Ứng Bình Trúc, nhưng chỉ có thể phòng ngự, chứ không thể tấn công lại.
Tình hình dường như càng ngày càng bất lợi với Lâm Chính.
“Hừ, tên thần y Lâm này thì có gì giỏi giang chứ, nói đến cùng cũng chỉ có mấy chiêu đó. Dựa vào tốc độ và sức mạnh để đấu với chúng ta, tiếc rằng thủ đoạn của cậu đã bị người nhà họ Ứng nhìn thấu rồi, xem chiêu của tôi đây, Ưng Câu Trảo!”
Sau một tiếng gầm, chỉ nhìn thấy người nhà họ Ứng đột nhiên vươn tay, tay hóa thành vuốt hung hăng bấu vào đầu Lâm Chính.
Lâm Chính không hề hoảng, hai mắt lạnh lẽo, dùng đầu đập vào móng vuốt.
Rắc!
Đầu vuốt giao nhau, tiếng gãy xương vang lên.
Sau đó năm ngón tay của tên họ Ứng đó gãy nát.
“Cái gì?”
Mọi người đều khiếp sợ.
“Anh thấy tôi còn đỡ được không!”
Lâm Chính lạnh lùng nói. Sau đó không nhìn quyền cước của người nhà họ Ứng khác mà lật tay tung nắm đấm vào ngực người kia.
Rắc!
Tiếng xương gãy lại vang lên.
Chỉ nhìn thấy ngực người nhà họ Ứng lập tức lõm xuống, những người khác há hốc miệng, phun ra máu tươi. Bay ra ba mét, đâm vào một bộ bàn ghế, sau đó nằm dưới đất, không cử động nổi nữa.
Quyền cước của những người khác họ Ứng khác đập lên người Lâm Chính, nhưng anh chẳng làm sao cả, anh quay người đập lên gò má của người bên cạnh.
Má hắn lập tức vỡ nát. Cả người xoay mấy vòng trong không trung, sau đó nằm bò trên đất, nôn ra mấy chiếc răng, sau đó nằm dưới đất r3n rỉ.
“Á?”
Da đầu người nhà họ Ứng tê dại, sợ đến mức mắt trợn trừng lên.
Lâm Chính lúc này nở nụ cười hung ác.
Anh không lật tay nữa chỉ tấn công đơn thuần, dùng quyền cước đánh bọn chúng.
Quyền cước của mọi người chẳng thể uy hiếp được anh.
Bốp!
Bốp!
Bốp…
Chỉ vài giây trôi qua lại có thêm ba người nhà họ Ứng nữa bị đá ngã xuống đất, miệng phun máu tươi không đứng dậy nổi.
“Không được, quyền cước không thể đối phó được với cậu ta!”
Ứng Bình Trúc mặt lạnh như băng.
“Lấy súng!”
Ứng Hùng ở bên này hít một hơi lạnh rồi hét lớn.