Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên.
"Bà ơi, vụ án này… do tôi phụ trách".
Vừa dứt lời, cả nhà họ Tô lập tức yên lặng như tờ.
Mọi người đều quay sang nhìn người vừa lên tiếng.
Khang Gia Hào!
Luật sư số một Giang Thành!
Nếu là ông ta phụ trách thì có thể nói vụ án này nắm chắc phần thắng.
Nhà họ Tô biết mời ai đấu lại ông ta trong vụ kiện này đây?
Không có luật sư nào ở Giang Thành muốn đối đầu với Khang Gia Hào cả!
"Không… không… không được", Tô Bắc run lên bần bật, không nhịn nổi nữa, đứng phắt dậy kêu lên: "Mẹ, cứu con với! Cứu con với!".
"Bình tĩnh đi!", bà cụ Tô siết chặt chiếc gậy, tức giận trừng mắt nhìn ông ta, nói: "Hợp đồng là Tô Quảng ký, giấy trắng mực đen, sao có thể là giả được? Họ thích kiện thì cứ kiện, chúng ta không sợ!".
"Bà Tô, đen đúng là không thể biến thành trắng được, nhưng vốn là đen thì cũng không thể nói thành trắng được. Thực ra vụ án này rất dễ giải quyết, mấy ông chủ rút đơn kiện, rồi lại khởi tố các bà. Tô Quảng đã xác nhận là các bà lừa ông ấy ký tên, chỉ cần truy tra xem rốt cuộc nguồn tiền của các ông chủ đi về đâu, thì tôi nghĩ vụ án này đã xong bảy tám phần. Các bà không thể không để lại dấu vết gì được, ví dụ như hợp đồng do ai soạn, Tô Quảng có biết rõ nội dung hợp đồng không… Những vấn đề này tôi đều có thể giải quyết, cho tôi một tháng… Không, cho tôi một tuần, tôi chắc chắn có thể tống kẻ lừa đảo thực sự vào tù, chịu hình phạt của pháp luật", Khang Gia Hào đẩy gọng kính trên sống mũi, nói rất nghiêm túc.
Ông ta nói xong, Tô Bắc và Tô Trương Dương đã ngã ngồi xuống đất.
Trương Vu Huệ cũng ngây người tại chỗ, sau đó khóc bù lu bù loa.
Lời nói của Khang Gia Hào chẳng khác nào phán bọn họ tử hình…
"Sao lại như vậy được?", bà cụ Tô mấp máy môi.
"Được rồi, tiếp theo là Tô Cối", Lâm Chính nói.
"Hầu hết việc của công ty tôi không biết gì cả, hợp đồng cũng không phải do tôi ký, cây ngay không sợ chết đứng, Lâm Chính, cậu có thể làm gì được tôi nào?", Tô Cối bình thản nói.
"Thuốc giả", Lâm Chính thốt ra hai chữ ngắn gọn.
Tô Cối không khỏi run rẩy.
"Thằng hai…", hơi thở của bà cụ Tô như nghẹn lại: "Lẽ nào con…"
"Không có, không có! Làm gì có chuyện đó! Thuốc giả cái gì chứ? Tôi không bán thuốc giả! Tôi không kê thuốc giả cho bệnh nhân! Thuốc ở bệnh viện chúng tôi đều nhập chính ngạch, nhà thuốc bán thuốc gì, một bác sĩ nhỏ bé như tôi làm gì có quyền quản lý…", Tô Cối cuống lên nói.
"Tôi không nói thuốc ở bệnh viện ông là giả, tôi muốn nói đến hiệu thuốc mà con trai Tô Cương của ông mở trong bệnh viện, thuốc ở đó hơn 70% là giả! Người nào đến chỗ ông khám bệnh, ông cũng bảo đến hiệu thuốc đó bốc thuốc. Chuyện này không sai đấy chứ? Tôi đã báo cơ quan chức năng đến kiểm tra rồi, tôi nghĩ ông sẽ nhanh chóng được triệu tập thôi. Với lượng thuốc giả ở hiệu thuốc đó, xử mấy năm chắc không phải là khó. Đương nhiên, điều quan trọng nhất là bồi thường. Mỗi ngày có ít nhất mấy chục bệnh nhân đến hiệu thuốc, ít nhiều gì sức khỏe họ cũng có vấn đề. Riêng khoản bồi thường này cũng đủ cho ông tán gia bại sản rồi!".
"Lâm Chính!".
Tô Cối gầm lên, hai mắt đỏ ngầu, muốn xông tới liều mạng, nhưng còn chưa lại gần đã bị đám ông chủ Tiền ngăn lại.
"Lâm Chính, nhà họ Tô bọn tao không đội trời chung với mày!", Tô Cương nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ ngầu, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Chính.
"Chúng ta đã không đội trời chung rồi".
Lâm Chính bình tĩnh đáp, đúng lúc này thì điện thoại của anh vang lên.
Lâm Chính ấn nút nghe, sau đó gật đầu, rồi cúp máy.
Bà cụ Tô cảm thấy bất ổn, đôi môi run rẩy: "Cậu… cậu còn chiêu trò gì nữa?".
"Chiêu cuối cùng rồi…", Lâm Chính đáp.
Vừa dứt lời.
Ting ting… ting ting…
Điện thoại của Tô Thái đổ chuông.
Tô Thái nghe máy, một lát sau thì sợ hãi tái mặt.
"Sao vậy Thái?", bà cụ Tô vội vàng hỏi, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
"Công ty chúng ta… bị thu mua rồi", Tô Thái run giọng đáp.
"Gì cơ?".
Bà cụ Tô ngây ra như phỗng.
"Chúc mừng nhé, hiệu thuốc của Tô Cối cũng có phần. Công ty của các người bị thu mua, thì khoản bồi thường cho bệnh nhân cũng có tiền lo rồi. Chỉ có điều bồi thường xong, chắc là các người trắng tay nhỉ?".
Lâm Chính mặt không cảm xúc nhìn đám người trong phòng.
Những lời nói của anh như thanh kiếm sắc, đâm vào tim từng người nhà họ Tô.
Đám thân thích nhà họ Tô đã không còn nói gì được nữa.
Ai nấy như người mất hồn.
Bà cụ Tô ngồi phịch xuống ghế, cả người như tê liệt.
Từ lúc Lâm Chính bước vào đây, nhà họ Tô đã không còn gì rồi.
Nhà tan cửa nát thực sự rồi!
"Rốt cuộc cậu là ai?", bà ta đờ đẫn nhìn Lâm Chính, thì thào nói.
"Tôi hả? Con rể nhà họ Tô".
"Cậu không phải!".
Bà cụ Tô gào lên khản giọng.
Cùng với tiếng gào này, tất cả người nhà họ Tô đều quay sang nhìn Lâm Chính, lúc này họ mới ý thức được…
Người đàn ông đã lật đổ cả nhà họ Tô này!
Thực sự là thằng con rể vô dụng kia sao?