NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Anh chạy ra ngoài ban công, nhìn xuống dưới. 

Trước cổng tiểu khu tụ tập rất đông người, mà ở giữa đám đông có hai nhóm người. 

Một nhóm là Tô Nhu và Trương Tinh Vũ, vài người hàng xóm ở tiểu khu đứng ở phía sau bọn họ, nhóm còn lại là các bà thím trang điểm lòe loẹt. 

Lúc này các bà thím đó đang chỉ vào mũi Trương Tinh Vũ và Tô Nhu chửi mắng. 

Trương Tinh Vũ sợ đến mức mặt trắng bệch, núp sau lưng Tô Nhu run rẩy. Tô Nhu thì tức giận nghiến răng, ngực không ngừng phập phồng. 

Lâm Chính không dám do dự, lập tức chạy xuống lầu. 

Đúng lúc này, các bà thím kia đã lao tới, đấm đá Trương Tinh Vũ túi bụi. 

“Cứu mạng! Giết người rồi, giết người rồi!”. 

Trương Tinh Vũ sợ đến mức kêu la liên tục. 

Vài người hàng xóm tốt bụng đứng xung quanh can ngăn, nhưng hoàn toàn vô dụng. Mấy bà thím kia có đến bảy tám người, người đông thế mạnh, lao tới túm tóc Trương Tinh Vũ, còn đạp vào bụng bà ta. 

Trương Tinh Vũ đau đến mức nhăn nhó mặt mày, lăn lộn trên đất, vô cùng chật vật. 

“Dừng tay!”. 

Tô Nhu liều mình chống đỡ, nhưng không đỡ được nhiều người như vậy. 

“Con khốn này chắc chắn cũng là đồng bọn!”, một bà thím nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhu, càng nhìn càng ghen ghét, càng nhìn càng tức giận. So với bản mặt như bánh bao của bà ta, Tô Nhu đứng bên cạnh, bà ta chẳng khác nào cứt chó. Thế nên, bà ta không buông tha, vồ năm ngón tay về phía Tô Nhu. 

Tô Nhu sợ giật mình, vội vàng tránh đi. Thấy bà ta định hủy hoại gương mặt mình, Tô Nhu tức giận không thôi, chụp lấy tay bà thím đó mà cắn. 

“Úi!”. 

Bà thím đó đau quá kêu la oai oái. 

“Con khốn! Mày lại dám cắn chị Dương à?”. 

“Mày muốn chết!”. 

Mấy bà thím đó vừa gào lên, tất cả đều quay mũi dùi, bổ nhào sang phía Tô Nhu. 

“Các người đừng qua đây, ai dám qua đây thì đừng trách tôi không khách sáo!”. 

Tô Nhu hoảng loạn lấy một con dao làm đẹp từ trong túi xách của mình ra, run rẩy chĩa vào mấy bà thím đó. 

Bỗng nhiên có một người đàn ông đi ra khỏi đám đông, bước vài bước tới tát vào mặt Tô Nhu. 

Bốp! 

Tô Nhu bị tát ngã ra đất, dao làm đẹp cũng rơi xuống đất. 

“Hả?”. 

Người xung quanh kinh hãi kêu lên. 

“Tiểu Nhu!”, Trương Tinh Vũ vội vàng chạy tới, ôm Tô Nhu vào lòng. 

Lại thấy người đàn ông đó tức giận nhìn Tô Nhu, lạnh lùng nói: “Con khốn, mày dám cắn mẹ tao? Muốn chết!”. 

“Nó còn dám cầm dao định đâm mẹ! A Cẩu! Rạch nát mặt cô ta cho mẹ! Mau!”, bà thím đó la lớn. 

“Làm vậy không hay lắm, mẹ, người phụ nữ này rất xinh đẹp, gương mặt đẹp như vậy mà rạch nát thì tiếc lắm”. 

“Sao hả? Đau lòng à? Lúc nãy nó suýt nữa cắn chết mẹ mày đấy! Nếu để anh mày biết, anh mày sẽ làm thế nào? Chẳng lẽ trong lòng mày, mẹ mày không bằng con hồ ly tinh này sao?”, bà thím kia tức giận quát. 

“Được được được! Mẹ, con làm theo lời mẹ nói!”, người đàn ông tỏ vẻ bất lực, sau đó nhìn sang Tô Nhu, trên mặt đầy vẻ dữ tợn và hưng phấn: “Tao còn chưa ra tay hủy hoại người đẹp lần nào, hôm nay phải hưởng thụ một phen mới được. Ha ha, người đẹp, đừng trách tao, ai bảo mày chọc vào mẹ tao?”, nói xong thì cầm dao đi tới. 

“Anh định làm gì? Tôi nói anh biết ở đây có nhiều người đang nhìn đấy, anh… anh làm vậy là phạm pháp!”. 

“Phạm pháp? Tôi cũng đâu giết người, cùng lắm là đền tiền thôi!”. 

“Anh…”. 

“Các người quá đáng lắm!”. 

“Ban ngày ban mặt làm xằng làm bậy, các người thật ghê tởm!”. 

“Tôi sẽ không để anh ta làm vậy, Tô Nhu yên tâm, có tôi đây!”. 

Vài người đàn ông trong tiểu khu tức giận đứng ra, ai nấy tỏ ra vô cùng cứng cỏi. 

“Ồ? Thú vị, bọn mày muốn làm anh hùng à?”. 

“Bọn này chỉ là công dân tuân thủ pháp luật mà thôi!”. 

“Vậy xin hỏi các vị công dân, có nghe tới anh cả tên Báo của tao chưa?”, người đàn ông cười híp mắt nói. 

“Cái gì? Anh Báo?”. 

Bọn họ đều biến sắc. 

“Muốn làm anh hùng thì phải cân nhắc kỹ, tránh để hôm nào đó bị ném xuống sông cho cá ăn”, người đàn ông đó thờ ơ nói. 

Nghe vậy, mấy người vừa đứng ra đó không hẹn mà cùng rụt chân về sau, tất cả đều lùi xuống. 

“Một đám hèn nhát!”. 

Người đàn ông đó nhổ nước bọt, đi về phía Tô Nhu. 

“Người đẹp, anh đến rồi đây!”. 

“A Cẩu, mày mau lên, lát nữa cảnh sát đến bây giờ!”. 

“Yên tâm đi mẹ, rạch hai nhát dao nhanh thôi”, người đàn ông nói, sau đó đưa tay tóm lấy Tô Nhu. 

Tô Nhu sợ đến mức toàn thân căng cứng. 

Đúng lúc ấy, một bóng người bỗng nhiên bước tới từ bên cạnh, đứng trước mặt Tô Nhu. 

Lúc đó, Tô Nhu chỉ cảm thấy giống như có một ngọn núi chắn trước mặt mình. 

“Lâm Chính đến rồi!”. 

Không biết là ai hô lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi