NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1324

Còn Lâm Chính vẫn giữ dáng vẻ vô cùng thản nhiên. Anh không hề ngạc nhiên trước hành động của Sóc Phương, thậm chí là không hề có phản ứng đáp trả. Sóc Phương bật cười.

“Thần y Lâm, anh biết tôi là ai không?”

“Không biết”, Lâm Chính đáp lại một cách đơn giản.

“Tôi tên là Sóc Phương, tên đầy đủ là Tư Mã Sóc Phương, chắc anh biết chứ nhỉ?”

“Ồ, anh là người của nhà Tư Mã à?”, Lâm Chính hơi ngẩng đầu, tỏ vẻ bất ngờ.

“Xem ra thần y Lâm vẫn nhớ tới nhà Tư Mã chúng tôi nhỉ. Trước đó chú hai của tôi là Tư Mã Trường Tâm đã tới học viện tìm thần y Lâm. Chỉ đáng tiếc ông ấy gặp đen đủi. Vì vậy ông ấy không chỉ bị gia tộc trừng phạt mà cả Yên Kinh đều cười vào mặt nhà Tư Mã chúng tôi”, Sóc Phương cười.

“Vậy sao?”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại.

“Yên Kinh dám cười chú hai, dám cười nhà Tư Mã nhưng lại không dám cười tôi. Anh biết tại sao không?”, Sóc Phương vân vê chén trà.

“Tại sao?”, Lâm Chính nhìn Sóc PHương và hỏi.

“Bởi vì tôi là một trong những hạt giống được chọn trong đại hội. Tôi là thiên tài võ đạo của Yên Kinh. Tôi – chính là người mạnh nhất của nhà Tư Mã”, Sóc Phương nhếch miệng, đôi mắt ánh lên vẻ bá đạo đầy tự tin. Tay anh ta phát lực.

Bụp. Chén trà trong tay lập tức nát vụn, nước trà rơi xuống bàn, bắn tung tóe. Sức mạnh này thật kinh khủng quá.

“Hả?”, Smith sợ tới mức tái mặt, vội vàng đứng dậy. Lâm Chính khẽ ngẩng đầu nhìn nước trà trên bàn.

“Thần y Lâm, tôi nghe nói một mình anh hạ gục Sùng Tông Giáo, cũng một mình anh đối đầu với Kỳ Dược Phòng khiến Phùng Thạch phải cúi đầu. Mặc dù anh học y nhưng lại biết y võ, thực lực bất phàm. Hôm nay tới đây chắc là anh cũng muốn dựa vào y võ của mình ép tôi phải hạ mình đúng không? Đáng tiếc, chỉ dựa vào chút võ vẽ của anh mà muốn động vào tôi thì e là không đủ”.

Sóc Phương đứng dậy, mỉm cười nói. Lâm Chính không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm nước trà trên bàn và lầm bầm: “Đáng tiếc, thật đáng tiếc…”

Bầu không khí trong phòng trở nên vô cùng kỳ quái. Không gian như đặc quánh. Smith thì thấp thỏm, căng thẳng nhìn Lâm Chính và Sóc Phương. Lúc này, cánh cửa được đẩy ra, Tiểu Cụ bước vào.

“Cậu chủ, đã cho giải tán sạch sẽ rồi ạ”, Tiểu Cụ cúi đầu nói.

Câu nói này giống như tiếng trống tuyên chiến rền vang. Đồng thời đồng hồ hẹn giờ trong điện thoại cũng đã dừng lại. Lâm Chính cho điện thoại vào túi, bình tĩnh nói: “Smith, anh ra ngoài đi”.

“Thần y…được, thầy Lâm…”, Smith định nói gì đó nhưng lại thôi. Gã lập tức quay người đi ra khỏi phòng.

Khoảnh khắc Smith rời đi, Lâm Chính cũng lập tức đứng dậy. Sóc Phương nheo mắt cười: “Thần y Lâm, anh quyết định thế nào?”

“Có thể bắt đầu rồi”, Lâm Chính nói.

“Anh quyết định muốn như vậy phải không?”

“Có thể anh không biết, tôi luôn tìm kiếm hạt giống của đại hội. Đáng tiếc là đến giờ vẫn chưa thu thập được danh sách các hạt giống. Anh đã là một trong số đó thì tôi càng không thể bỏ qua cho anh được”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Đúng lúc này, một bàn tay giống như móng vuốt nhanh chóng vồ tới cổ họng của Lâm Chính. Sóc Phương đã ra tay.

“Nếu đã vậy thì để tôi xem xem rốt cuộc thần y Lâm có tuyệt chiêu gì!”, Sóc Phương hét lên.

Anh ta hằm hằm sát khí. Lâm Chính thì ung dùng lùi lại một bước. Vụt. Bàn tay vồ hụt trong không gian.

“Hả?”

Sóc Phương cảm thấy hơi bất ngờ. Lúc này, anh ta đột nhiên cảm nhận được điều gì đó bèn vội vàng rời khỏi phòng. Đám vệ sĩ thấy vậy lập tức lao về phía Lâm Chính.

“Bắt hắn lại!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi