NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1326

Điều càng khiến Sóc Phương kinh ngạc hơn đó là sau một loạt đợt giao đấu thì hơi thở của Lâm Chính không hề bị xáo trộn mà ngược lại bắt đầu sung sức hơn.

Đây chính là y võ sao? Sóc Phương chau mày. Nếu tiếp tục, thể lực giảm sút, tốc độ và sức mạnh cũng bị giới hạn, thần y Lâm mà xoay chuyển được cục diện thì anh ta sẽ bị đánh bại mất.

Mà nếu anh ta bị rơi vào tay Lâm Chính thì đúng là xong đời. Nghĩ tới đây, Sóc Phương không còn do dự nữa. Anh ta hét lên: “Súng!”

“Vâng, cậu chủ!”, Tiểu Cụ đáp lại, tiếp tục hét lên với đám vệ sĩ: “Toàn bộ rút súng ra”

“Rõ!”, đám vệ sĩ đồng loạt rút súng ra. Nòng súng đen xì chĩa thẳng về phía Lâm Chính.

“Nã đạn! Hậu quả tôi chịu trách nhiệm”.

Sóc Phương hét lên, tiếp tục đứng giãn ra khỏi Lâm Chính. Lâm Chính đanh mắt, quay qua nhìn quầy bar ở bên cạnh.

Pằng! Pằng!

Súng đạn khủng khiếp nổ tung không gian. Đạn nã vào quầy bar, bắn vỡ vụn toàn bộ ly rượu và chai lọ.

Hiện trường vô cùng hỗn loạn.

“Sóc Phương, anh không được làm hại thầy Lâm. Không được!”

Smith bụm tai, co rúm người và hét lên. Nhưng lúc này chẳng ai thèm để tâm đến gã.

“Ha ha, thần y Lâm. Y võ của anh dù lợi hại đến đâu thì có thể so được với súng đạn không? Cuối cùng thì anh cũng chỉ là một con người mà thôi. Giờ không phải thời đại võ hiệp nữa. Con người không thể đấu lại được khoa học công nghệ đâu”, Sóc Phương mỉm cười nói.

“Vậy thì anh nhầm rồi”, Lâm Chính từ sau quầy bar đáp lại.

“Anh nói tôi sai sao? Vậy tại sao anh phải trốn?”, Sóc Phương lắc đầu cười chế nhạo.

“Nếu đã vậy thì tôi không trốn nữa”, Lâm Chính đứng dậy, bước ra.

Tiểu Cụ sững sờ. Đám vệ sĩ cũng đơ người. Chỉ có Sóc Phương là độc ác. Anh ta nheo mắt: “Còn đứng ngây ra làm gì? Nổ súng!”

“Vâng, cậu chủ!”

Đám vệ sĩ nghiến răng, bóp cò, bắn thẳng về phía Lâm Chính. Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên vung tay.

Vụt vụt vụt…Một lượng lớn châm bạc được phóng ra từ tay anh về phía đám vệ sĩ. Thế nhưng số kim châm này đột nhiên nổ giữa không trung như là pháo hoa.

Bùm! Bùm…

Tiếng nổ rền vang trong không gian. Giữa Lâm Chính và đám vệ sĩ là một màn pháo hoa vô cùng kỳ lạ.

Điều khiến mọi người kinh ngạc hơn đó là những viên đạn đã được bắn ra không hề chạm tới người Lâm Chính.

Đám vệ sĩ trố mắt. Tiểu Cụ như hóa đá.

“Chuyện gì thế này?”, Sóc Phương bàng hoàng.

“Nổ súng! Tiếp tục nổ súng”, Tiểu Cụ gầm lên.

Đám vệ sĩ điên cuồng bóp cò. Cuối cùng…

Cạch…Âm thanh quỷ dị vang lên. Tất cả các đầu súng không còn bắn ra được đạn nữa. Tất cả đạn đã bị bắn hết rồi.

“Cái gì?”

Sóc Phương kinh hãi nhìn Lâm Chính, đột nhiên anh ta ý thức được điều gì đó bèn quay lại nhìn thì thấy dưới đất toàn là châm bạc bị cong queo và những viện đạn còn đang nóng bỏng tay.

“Anh ta dùng châm…để chống lại đạn sao?”, Sóc Phương thất thanh.

“Đúng vậy”.

Lâm Chính lại vung tay. Châm bạc lại được phóng ra.

Vụt vụt…

Cả đám vệ sĩ đều bị châm bạc ghim chúng, tất cả như bị đứng hình. Sóc Phương đanh mắt. Lâm Chính quay người, đi về phía anh ta.

“Giờ thì không còn ai có thể giúp được anh nữa rồi”.

Sóc Phương tối sầm mặt. Anh ta nào ngờ Lâm Chính lại khủng khiếp tới mức này. Sóc Phương hít một hơi thật sâu, sẵn sàng trong tư thế chiến đấu. Nhưng đúng lúc này Lâm Chính chỉ châm một cây kim lên người mình.

“Không đùa với anh nữa, đánh nhanh thắng nhanh vậy. Vợ tôi còn đang đợi tôi nữa”.

“Anh nói gì?”, Sóc Phương bàng hoàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi