NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1353

Phòng chủ im bặt.

“Viên đan dược này thực ra chẳng phải là thuốc giải độc gì, nó chỉ là một viên thuốc thông thường thôi. Nhưng đặc tính của nó đó là có thể trung hòa được dược tính của Diệp Diêm Hoa. Toàn bộ độc dược của ông đều được luyện từ Diệp Diêm Hoa, nếu Diệp Diêm Hoa không còn thì độc dược của ông cũng hết độc tính. Vì vậy chỉ cần tôi ngậm viên thuốc tránh độc này là xong. Tôi đã nói rồi, dược thuật của ông chỉ đến vậy mà thôi”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng.

“Cậu…”

Phòng chủ Kỳ Dược PHòng mặt tái mét, chỉ thẳng tay vào Lâm Chính nhưng không nói nên lời. Ông ta nào ngờ, Lâm Chính lại có thể nhìn thấu dược thuật của ông ta, thậm chí trong thời gian ngắn còn có thể nghĩ ra cách đối phó.

“Giờ thì xem độc dược của tôi nhé”.

Lâm Chính xòe tay ra. Đó là một viên thuốc. Nhưng một giây sau anh bóp nát viên thuốc thành bột rồi lại xòe tay ra. Bột cuốn theo gió bay về phía phòng chủ.

“Không!”

Phòng chủ vội vàng bỏ chạy. Thế nhưng con gió nhẹ để khiến lớp bột phủ khắp lên người ông ta.

Phòng chủ khựng bước, cả người mềm nhũn ngã ra đất.

“Phòng chủ!”

Phòng chủ Kỳ Dược Phòng ngã xuống, những người phía sau cảm thấy vô cùng căng thẳng. Phùng Thạch và các giảng sư khác lập tức chạy lên.

Nhưng đúng lúc này, da của phòng chủ bắt đầu đỏ ửng, hơi thở trở nên dồn dập, mồ hôi túa ra, rõ ràng là ông ta đang bị trúng độc. Ông ta cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng lấy thuốc giải từ trong ngực ra vội vàng nhét vào miệng.

Nhưng có vẻ như kể cả sau khi nuốt thuốc thì vẫn không có tác dụng gì. Thuốc của ông ta căn bản không thể giải được độc của Lâm Chính.

“Ông thua rồi, phòng chủ Diêu”, Lâm Chính chậm rãi bước tới.

“Không…tôi…không thua! Tôi không thua…Tôi…Á…”, Phòng chủ Kỳ Dược Phòng vẫn còn định nói gì đó nhưng bỗng co giật toàn thân và sùi bọt mép. Mắt ông ta trợn ngược, trắng dã.

“Cái gì?”

Phùng Thạch thất sắc, lao tới lấy thêm thuốc giải và nhét vào miệng ông ta. Thế nhưng triệu chứng của phòng chủ vẫn không có dấu hiệu tốt lên.

“Chuyện…này không thể nào?”, Phùng Thạch trố tròn mắt: “Đây là thuốc giải độc đặc chế của Kỳ Dược Phòng mà, sao lại không có tác dụng gì chứ?”

Đám đông tái mặt.

“Thử dùng châm bạc xem”, giảng sư Chu vội vàng nói.

Giảng sư Tư Đồ vội vàng bước lên, châm kim xuống. Thế nhưng cũng không có tác dụng gì, ngược lại cơ thể của phòng chủ càng co giật mạnh hơn giống y như bị điện giật. Miệng ông ta vẫn không ngừng sùi bọt mép. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng mất.

“Phải làm sao? Phải làm sao đây?”

“Phó phòng chủ, thầy mau nghĩ cách đi”

“Phòng chủ không thể xảy ra chuyện được”.

“Được lắm thần y Lâm, nói là đấu dược thuật rồi giờ cậu hạ độc chết phòng chủ chúng tôi luôn rồi…Cậu có ý gì?”

Người của Kỳ Dược Phòng không khác gì kiến bò chảo lửa, ai cũng cuống cả lên. Lâm Chính chỉ điềm đạm nói: “Phòng chủ của các người đã chết đâu, sao nói là tôi hạ độc chết người chứ?”

“Rốt cuộc phòng chủ của chúng tôi đã trúng độc gì vậy?”, Phùng Thạch nghiến răng hỏi Lâm Chính.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi