NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1355

“Phòng chủ…điều này…”

“Mau lên…”, phòng chủ đanh mặt. Phùng Thạch không dám lề lề, đánh phải cho người đi chuẩn bị.

“Thần y Lâm, mời cậu cùng tôi vào trong nghỉ ngơi, thủ tục chuẩn bị xong sẽ tiến hành bàn giao ngay”, phòng chủ mỉm cười.

“Được”, Lâm Chính gật đầu.

“Yeah!”

Người của Huyền Y Phái hoan hô mừng rỡ. Dù những người đang nằm cả ra đất cũng hô vang. Thần y Lâm đã chiến thắng. Dựa vào dược thuật của mình anh đã trấn áp được cả phòng chủ, khiến ông ta không ngóc đầu lên được.

Thần y Lâm đúng là vô địch. Về phương diện y dược, còn ai mạnh hơn anh được chứ. Ai cũng kích động, vui mừng khôn xiết.

Nhưng đúng lúc này.

Rầm.

Một âm thanh nặng nề vang lên. Ngay sau đó cả người Lâm Chính lùi về sau vài bước. Vùng ngực của anh là một vết bàn tay đỏ au.

Vết bàn tay này khiến quần áo của anh mục ra, ngấm vào trong da giống như một miếng sắt nung áp vào cơ thể anh.

Đám đông thát kinh. Họ vội vàng nhìn thì thấy hành động vừa rồi là do phòng chủ gây ra.

Ông ta thu tay về. Bày tay ông ta được phủ một lớp bột màu đỏ vô cùng quỷ dị…

Hả? Người của Huyền Y Phái thất sắc. Người của Kỳ Dược Phòng cũng sững sờ. Phùng Thạch, giảng sư Chu, giảng sư Đường, Huyền Dược, Tử Dạ, Vương Băng Điệp cũng trố mắt.

Đánh lén sao! Đây rõ ràng là đánh lén mà! Phòng chủ…muốn giết thần y Lâm?

“Ha ha..”, tiếng cười điên dại của phòng chủ vang lên. Ông ta trông vô cùng kích động.

“Ông làm gì vậy?”, Lâm Chính nhìn xuống ngực, phát hiện vùng da tiếp xúc với bàn tay bắt đầu bị ăn mòn, hơn nữa độc tố còn chạy theo vết thương tới những hệ thống thần kinh ở bàn tay của anh. Anh đưa tay lên ngửi mùi thì lập tức phát hiện ra đây là loại độc gì.

“Làm gì à thần y Lâm. Cậu vẫn còn hỏi được tôi sao? Cậu sử dụng thủ đoạn bỉ ổi để đánh thắng tôi, cậu tưởng tôi sẽ phục chắc? Tôi nói cho cậu biết, đây mới là loại độc mạnh nhất do tôi luyện ra, bột hoa Bỉ Ngạn! Là loại độc dược do tôi dùng năm loại hoa độc nhất bào chế. Chỉ cần trúng độc thì sẽ chết chắc. Giờ thì cậu đã là người chết rồi…Ha ha..”, phòng chủ cười ha hả.

Đám đông thất kinh. Người của Kỳ Dược Phòng trố mắt. Còn người của Huyền Y Phái thì chửi rủa.

“Đồ bỉ ổi”.

“Dám đánh lén thầy của chúng tôi”.

“Được lắm phòng chủ Diêu, ông không đánh thắng được thầy Lâm nên chơi lén, ông đúng là loại bại hoại!”

“Đồ chó má, tôi phải lấy mạng của ông”.

Đám đông không thể kiểm soát được cảm xúc, lao lên ầm ầm. Thế nhưng một giây sau, Phùng Thạch chỉ phất tay. Toàn bộ giảng sư của Kỳ Dược PHòng đều bao vây bọn họ.

“Các người định làm gì? Ở đây là Kỳ Dược Phòng, không cho phép các người láo lếu”, Phùng Thạch quát lớn.

“Người của Kỳ Dược Phòng, các người mà không có lời giải thích rõ ràng thì đừng hòng sống yên”.

“Nói đúng, mau giải độc cho thầy của chúng tôi”.

“Giải độc”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi