NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1358

“Cậu có gì không hài lòng với tôi à?”, Lâm Chính nhìn người học sinh này, thản nhiên hỏi.

“Đương nhiên rồi. Tôi cảm thấy chuyện của phòng chủ vẫn có thể thương lượng được. Hơn nữa hành động của anh quá độc ác. Phòng chủ Diêu và anh đấu dược thuật, thế nhưng anh lại khiến ông ta bại liệt. Anh không cảm thấy quá độc ác sao? Anh làm như vậy sẽ khiến người ta không phục”, người này hừ giọng. Dứt lời, những người đứng sau đồng loạt đứng ra.

“Nói đúng. Tóm lại là không phục!”

“Thần y Lâm, anh cũng tàn nhẫn quá”.

“Đối xử với phòng thủ đã như vậy thì đối xử với chúng tôi sẽ thế nào? Nếu anh trở thành phòng chủ thì chúng tôi còn sống yên ổn được không?”

“Chúng tôi ủng hộ phó phòng chủ”.

“Nếu phòng chủ là người tàn ác như anh ta thì tôi thà rời khỏi Kỳ Dược Phòng còn hơn”.

“Đúng vậy, tôi cũng sẽ rời đi”.

“Tôi cũng thế’.

“Cả tôi nữa”.

Những học sinh của Phùng Thạch đều đứng ra nói lên thái độ của mình. Những người của Huyền Y Phái đang vui mừng cũng phải sững người. Đây là ép nhau mà.

“Các người định làm gì? Định lật mặt à?”

“Đấu dược thua thì phải chấp nhận. Huống hồ còn có huyết thư ở đây. Nếu các người không nhận thì chúng ta cùng chơi với nhau cho tới cùng”.

Có người chửi rủa. Lâm Chính chỉ đưa tay lên ra hiệu cho đám đông im lặng. Lúc này mọi người mới không nói gì nữa. Lâm Chính chỉ nhìn chăm chăm những người đứng sau Phùng Thạch. Sau đó nhìn những giảng sư và học sinh của Huyền Y Phái. Anh im lặng rồi lớn tiếng: “Còn ai muốn rời khỏi Kỳ Dược Phòng nữa?”

Dứt lời, mọi người nhìn nhau, tỏ ra do dự. Thế nhưng vẫn có một bộ phận tỏ thái độ, đứng về sau Phùng Thạch, thể hiện quyết tâm của mình. Có người đứng ra, thế là dần dần có những người đi theo.

Thậm chí đến cả Đặng Cường – một trong những thiên tài cũng đứng về phía ông ta. Rõ ràng là so với thần y Lâm họ thân thiết với Phùng Thạch hơn.

Phùng Thạch tỏ ra đắc ý lắm. Ông ta nhìn Lâm Chính bằng vẻ ngạo mạn, lạnh lùng cười: “Người họ Lâm kia, đã nhìn thấy chưa? Mặc dù cậu chiếm Kỳ Dược Phòng nhưng không thể chiếm được trái tim của những người Kỳ Dược Phòng. Mọi người nghiêng về tôi, nghiên về phòng chủ Diêu. Dù thủ đoạn của cậu có tuyệt tình tới mức nào thì có tác dụng gì chứ? Công bằng nằm ở lòng người”.

Ông ta vô cùng đắc ý. Cả đời này có lẽ chưa bao giờ ông ta cảm thấy đắc y như lúc này. Bởi vì ông ta phát hiện ra mình còn mạnh hơn cả phòng chủ Diêu. Ít nhất là lúc này ông ta đã thắng, đã chèn ép được Lâm Chính.

Lâm Chính không nói gì. Khoảng ba, bốn giây sau anh ngẩng đầu.

“Nhưng tôi tới Kỳ Dược Phòng không phải vì các người mà”, Lâm Chính nhìn Phùng Thạch. Dứt lời, toàn bộ đám người Phùng Thạch sững sờ.

“Ý của cậu là gì?”

“Rất đơn giản”, Lâm Chính thản nhiên nói: “Người nào không muốn ở Kỳ Dược Phòng thì có thể thu dọn rồi rời đi, tôi chắc chắn sẽ không níu giữ. Từ đầu tới cuối tôi chưa bao giờ quan tâm tới các người. Thứ mà tôi quan tâm chỉ có Kỳ Dược Phòng, nói thẳng ra là thuốc trong Kỳ Dược Phòng. Chỉ vậy thôi”.

“Cái gì?”

Đám đông bùng nổ. Tất cả đều như muốn phát điên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi