NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1442

“Anh làm cái gì vậy? Anh dám đánh tôi?”, Hàn Thiên ôm bên má đang sưng vù lên, tức giận hét.

“Yên tâm, tôi sẽ không đánh chết anh đâu”.

“Khốn kiếp, tao liều mạng với mày!”.

Hàn Thiên gầm lên, bò dậy lao về phía Lâm Chính.

Nhưng còn chưa lại gần, đã bị Lâm Chính đạp cho một cái nữa.

Cú đạp này của Lâm Chính khá mạnh.

Bốp!

Cơ thể Hàn Thiên lập tức bay đi như một quả bóng, va vào bức tường, sau đó ngã lăn xuống đất. Anh ta ôm bụng run rẩy, đau đến mức khuôn mặt tái mét, không đứng dậy nổi.

“Tôi không quan tâm anh là ai, cũng không quan tâm ai đứng sau anh. Chỉ cần anh chọc vào bạn tôi, tôi trước giờ là người có ơn báo ơn có oán báo oán! Hàn Thiên, nghe giám đốc Chu nói anh đã đánh Đường Hồi Tuyết ở trong phòng bao. Nói đi, anh dùng tay nào đánh?”.

Lâm Chính vừa nói vừa chìa tay về phía người đàn ông ở bên cạnh.

Người kia hiểu ý, lập tức lấy một con dao phay ra, đặt vào tay Lâm Chính.

Hàn Thiên kinh hãi nhìn Lâm Chính.

“Anh… anh muốn làm gì?”.

“Vẫn chưa đủ rõ ràng sao? Anh đánh bằng tay nào, tôi sẽ chặt tay đó!”, Lâm Chính lạnh lùng đáp.

Cái gì?

Hàn Thiên nghe thấy thế thì hồn bay phách lạc.

“Thần y Lâm, anh… anh bị điên à? Anh dám làm vậy, anh có biết hậu quả là gì không? Thả tôi ra! Mau thả tôi ra!”, Hàn Thiên vừa la hét vừa giãy giụa.

Anh ta chưa từng nghĩ rằng thần y Lâm sẽ đối xử với mình như vậy.

“Tôi cho anh năm giây suy nghĩ, trong vòng năm giây nói cho tôi biết anh đã dùng tay nào đánh Đường Hồi Tuyết. Nếu không nói thì tôi chỉ có thể chặt cả hai tay vậy”, Lâm Chính nói xong liền bắt đầu đếm ngược.

“Năm”.

“Bốn”.

“Ba…”

“Đừng mà! Đừng mà! Thần y Lâm, cầu xin anh hãy tha cho tôi! Chỉ cần anh tha cho tôi, anh bảo tôi làm gì cũng được. Tôi xin thề với anh, cả đời này tôi sẽ không quấy rối làm phiền Đường Hồi Tuyết nữa. Tôi cũng sẽ đích thân đến dập đầu xin lỗi cô ta. Cầu xin anh hãy tha cho tôi”, Hàn Thiên sợ đến mức hồn bay phách lạc, đau khổ kêu lên.

“Cậu chủ Hàn, bảo anh dập đầu xin lỗi một cô gái, liệu có khiến anh phải chịu uất ức quá không?”, Lâm Chính giơ con dao lên, dùng sống dao vỗ vào mặt Hàn Thiên.

“Không uất ức! Không uất ức! Đây là vinh hạnh của tôi! Tôi rất vui lòng!”, Hàn Thiên run như cầy sấy, vội vàng đáp.

“Thật không?”, Lâm Chính lại hỏi.

“Thật! Thật trăm phần trăm! Đây là những lời gan ruột của tôi!”, Hàn Thiên hét lên, căng thẳng đến mức túa mồ hôi đầu.

Lâm Chính ra vẻ suy nghĩ, sau đó gật đầu, bình thản nói: “Nếu anh đã nói như vậy, thì tôi sẽ cho anh một cơ hội. Bây giờ anh lập tức cút khỏi nhà họ Đường, dập đầu xin lỗi Đường Hồi Tuyết, sau đó biến khỏi Giang Thành, từ nay về sau không được đặt chân đến Giang Thành nửa bước, rõ chưa?”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi