"Cơ… cơ hội gì?", Tô Nhu vô cùng sợ hãi, run rẩy hỏi.
"Bảo tập đoàn Dương Hoa hợp tác với chúng tôi, đồng thời chuyển nhượng quyền tiêu thụ thuốc mới ở tỉnh Quảng Liễu cho chúng tôi", Trương Bảo Húc nói.
"Không thể nào", Tô Nhu thầm cắn răng nói: "Anh họ, bác, hai người hiểu lầm rồi, em… em thực sự không quen biết với Chủ tịch Lâm kia, em không có quan hệ gì với anh ta cả".
"Mày nói gì?".
La Phượng càng tức giận hơn, hét lên chói tai, đang định giơ tay ra cào mặt Tô Nhu.
Trong lúc gấp gáp, Tô Nhu cắn luôn cổ tay La Phượng.
La Phượng đau đến mức hét lên, vội buông tay ra, Tô Nhu vội vàng chui vào phòng, nhưng mới đi được mấy bước đã bị mấy người đàn ông mặc vest ngăn lại.
"Con ranh, mày dám cắn tao?", La Phượng nhìn dấu răng đỏ tươi ở cổ tay, tức đến nỗi muốn bùng nổ. Bà ta cầm chiếc ghế đập vụn thủy tinh ở bên cạnh, rồi cầm mảnh thủy tinh lên bước về phía Tô Nhu: "Giữ chặt con ranh này cho tôi, tôi phải rạch mặt nó! Tôi phải khiến nó sống không bằng chết, sau này làm một kẻ xấu xí mà sống".
Thật là độc ác.
Hai người đàn ông mặc vest thót tim, đều quay sang nhìn Trương Bảo Húc.
Trương Bảo Húc cũng biết mẹ mình mà nổi giận thì chuyện gì cũng dám làm, liền bước tới tóm lấy cổ tay bà ta.
"Tiểu Húc, bỏ tay ra!", La Phượng tức giận nói.
"Mẹ, nếu mẹ rạch nát mặt cô ta, Chủ tịch Lâm không thích nữa, thì chẳng phải việc hợp tác của chúng ta sẽ xôi hỏng bỏng không sao?".
"Nhưng… con ranh này cắn mẹ! Con ranh này nó cắn mẹ!", La Phượng tức giận gào lên.
"Bỏ đi, bỏ đi, mẹ, hôm nay tha cho cô ta!", Trương Bảo Húc an ủi.
La Phượng trừng mắt lườm Tô Nhu, hằn học nói: "Nếu con đã nói vậy thì mẹ tha cho nó".
"Tiểu Nhu, cô đừng tưởng rằng cô qua lại với Chủ tịch Lâm thì có thể không coi nhà họ Trương tôi ra gì. Tôi nói thật cho cô biết, hiện giờ tập đoàn Dương Hoa vẫn chưa lớn mạnh, đứng trước nhà họ Trương chúng tôi, anh ta vẫn chưa đủ sức! Mà Chủ tịch Lâm nhìn trúng cô chắc chắn là vì biết cô có thằng chồng vô dụng, cô vẫn còn trinh. Thử hỏi nếu cô không còn trinh, cô nghĩ Chủ tịch Lâm còn để ý đến cô sao? Đến lúc đó nhà họ Trương tôi muốn tiêu diệt nhà cô, cô lấy gì để chống lại chúng tôi?", Trương Bảo Húc mỉm cười nói.
Anh ta nói xong, Tô Nhu đổ mồ hôi lạnh: "Các… các anh muốn làm gì?".
"Tôi nghe nói tên họ Khai kia vẫn luôn rất thích cô, thậm chí còn đặt làm mô hình garage kit rất giống với cô, để ở đầu giường. Nếu không phải sợ chọc giận Trương gia chúng tôi, thì hắn đã ra tay với cô từ lâu rồi. Nếu ngày nào đó cô thực sự bị gạch tên khỏi nhà họ Trương, sợ rằng không cần chúng tôi ra tay, hắn đã nóng lòng ăn tươi nuốt sống cô rồi".
Tô Nhu nghe thấy thế, sợ đến mức suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất.
"Tự xem mà giải quyết đi".
Trương Bảo Húc điềm nhiên nói xong liền dẫn người rời đi.
Sắc mặt Tô Nhu trắng bệch, đờ đẫn ngồi dưới đất, trên má vương đầy vệt nước mắt.
…
Y quán của Lạc Thiên khai trương rất thuận lợi.
Tuy tiền để mở y quán này đều là vay mượn, không lấy của nhà họ Lạc một đồng, nhưng khi biết đây là y quán do cháu gái của thần y Lạc mở, trong ngày đã có rất nhiều người đến. Những người có máu mặt ở Giang Thành đều tới, ngay cả Ninh Long và Ninh Tiểu Uyển cũng có mặt.
"Chúc mừng, chúc mừng!".
Mọi người tặng lẵng hoa.
Lạc Thiên cười khổ.
Cô ta vẫn luôn muốn thoát khỏi hào quang của ông nội, bây giờ xem ra vẫn còn xa lắm.
Lâm Chính mỉm cười, suốt buổi chỉ quét dọn ở bên cạnh, không nói lời nào.
Khai trương y quán rất náo nhiệt, nhưng cũng có vẻ vô vị.
Việc đã gần xong, Lâm Chính liền chào hỏi Lạc Thiên, chuẩn bị về nhà tiếp tục đọc sách.
Nhưng trên đường lại gặp phải một người anh không ngờ đến.
Tô Dư!
Cô ta không chú ý đến Lâm Chính, đang dắt theo một cô bé mặc đồng phục, buộc tóc đuôi ngựa, đứng ở ven đường.
Cô bé đeo cặp sách, có vẻ rất sợ hãi.
Còn phía trước Tô Dư là một người đàn ông béo tốt mặc toàn đồ hiệu, bên cạnh người đàn ông là một thanh niên, thanh niên kia lấc ca lấc cấc, nhuộm tóc vàng chóe. Lúc này cậu ta đang đút hai tay vào túi quần, nhìn cô bé cười đểu.
Lâm Chính nhận ra cô bé này.
Đó là Tô Tiểu Khuynh, con gái thứ hai của bác cả Tô Thái.