NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1508

Với tốc độ này, một buổi sáng khám xong cho 300 bệnh nhân là chuyện quá đơn giản.

Nhưng điều khiến người ta khó hiểu là châm thuật của anh cực kỳ bình thường.

Cứ thế nhẹ nhàng nhón một cây châm bạc đâm xuống.

Hơn nữa còn có vẻ rất qua loa đại khái, dường như anh chỉ tùy tiện đâm xuống, không chú ý coi trọng gì cả.

“Châm thuật kém quá!”, một học trò không nhịn được lắc đầu nói.

“Phải đấy, so với thầy chúng ta thì kém quá xa”.

Một người khác cười đáp.

Không ai để ý tới vẻ mặt của Mạnh Châu càng ngày càng cổ quái, càng ngày càng lạ lùng.

Dường như ông ta đang nhìn thấy quái vật gì đó.

Tròng mắt của ông ta như muốn rớt ra ngoài…

“Thầy ơi… thầy ơi…”

Một học trò gọi.

Hai chân Mạnh Châu bỗng dưng mềm nhũn, nặng nề ngã khuỵu xuống đất…

“Thần y Lâm, xin… xin cậu hãy nhận tôi làm học trò đi!”.

Mạnh Châu vừa dứt lời, đám học trò của ông ta đang định mỉa mai Lâm Chính đều há hốc miệng…

“Thầy, thầy… thầy đang làm gì vậy?”, mấy học trò hoảng hốt, vội vàng hỏi.

Nhưng Mạnh Châu phớt lờ bọn họ, chỉ nhìn Lâm Chính chằm chằm, ánh mắt đầy mong chờ.

Lâm Chính cũng vô cùng kinh ngạc, hỏi Mạnh Châu: “Ông làm cái gì vậy?”.

“Tôi… tôi muốn học Cửu Long Châm Pháp… Mong thầy Lâm hãy dạy tôi với!”, Mạnh Châu kêu lên.

Hóa ra ông ta đã nhìn ra, châm pháp của Lâm Chính không những đã đạt tới cảnh giới Thiên Công, mà còn dùng Cửu Long Châm Pháp vô cùng thần kỳ.

Mạnh Châu chỉ từng nhìn thấy bộ châm pháp này từ chỗ thầy mình, nhưng bởi vì lúc đó châm thuật của ông ta chưa đủ thành thạo, nền tảng không vững, nên thầy ông ta không truyền thụ luôn tuyệt học này. Sau đó thầy ông ta qua đời đột ngột, bộ châm pháp này cũng trở thành niềm tiếc nuối trong lòng Mạnh Châu. Mấy năm nay sau khi thầy chết, ngày nào Mạnh Châu cũng nghĩ tới bộ châm pháp này.

Nhưng bộ châm pháp này là châm pháp cổ, theo ông ta được biết thì chỉ có thầy mình biết.

Ông ta vốn tưởng nó đã thất truyền, nhưng không ngờ thần y Lâm cũng biết.

Mạnh Châu vô cùng kích động.

Cũng chẳng quan tâm đến những tranh giành lợi ích vớ vẩn kia nữa.

Bây giờ ông ta chỉ muốn học được bộ châm pháp này, còn đâu không muốn nghĩ gì nữa…

Lâm Chính yên lặng nhìn ông ta, sau đó nói: “Tôi chỉ dạy những người có đức, nếu không có y đức, dù thiên phú tốt đến đâu tôi cũng không dạy, ông hiểu chứ?”.

“Tôi hiểu! Tôi hiểu! Thầy, chỉ cần thầy chịu dạy tôi, thì thầy bảo tôi làm gì cũng được! Tôi xin nghe thầy hết!”, Mạnh Châu vội vàng nói.

“Ồ, cho dù nhà họ Mạnh bảo ông đối phó với tôi thì ông cũng mặc kệ sao?”, Lâm Chính hỏi.

Mạnh Châu sửng sốt, suy nghĩ một lát, rồi cắn răng đáp: “Một ngày làm thầy cả đời làm cha! Nếu thầy đồng ý dạy cho tôi, tôi sẽ nghe theo thầy!”.

Lâm Chính trầm mặc nhìn Mạnh Châu.

Thấy ánh mắt thành khẩn của ông ta, anh liền gật đầu: “Được, ông lại đây, đứng bên cạnh tôi học”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi