NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Bọn họ quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông vóc dáng cao to, mặc áo ba lỗ màu đen bước nhanh tới. 

Người đàn ông có làn da ngăm đen, trên mặt có vết sẹo, trông vô cùng hung hãn. Hai tay để trần cực kỳ thô to, đi thẳng tới trước mặt rất có cảm giác áp bức. 

“Mậu Niên?”, Trương Tinh Vũ có chút bất ngờ. 

“Cô, chú, mọi người định đi đâu vậy?”, Trương Mậu Niên quan tâm hỏi. 

“Đi về”. 

“Đi về? Hôm nay là tiệc thọ của ông nội, mọi người còn chưa chúc thọ, sao lại về?”, Trương Mậu Niên nhíu mày hỏi. 

“Mậu Niên, không phải chúng tôi không muốn chúc thọ, mà là có một số người không để chúng tôi vào trong”, Tô Quảng nói. 

“Sao lại như vậy? Mọi người là người của nhà họ Trương, nơi đây là nhà họ Trương, ai dám không để mọi người vào trong?”, Trương Mậu Niên tỏ ra bất ngờ, nói: “Cô, chú, mọi người nói cháu nghe, ai dám tiếp đãi cô chú chậm trễ, cháu nhất định không tha cho người đó!”. 

“Còn ai được nữa? Tên A Bưu đó chứ ai!”, Trương Tinh Vũ tức tối chỉ vào A Bưu. 

“A Bưu, có chuyện này sao?”, Trương Mậu Niên nhìn chằm chằm A Bưu, hỏi với giọng điệu bất thiện. 

“Cậu chủ, sao có thể vậy chứ? A Bưu cũng không phải lần đầu ở nhà họ Trương, đâu phải tôi chưa từng gặp cô Trương? Sao lại dám chặn bọn họ lại?”, A Bưu tỏ ra rầu rĩ. 

“Nói cũng đúng, tôi nhớ lần trước cô chú tới, cậu cũng có ở đây, không thể nào không nhận ra bọn họ. Có phải là có hiểu lầm gì rồi không?”, Trương Mậu Niên gật đầu. 

“Lúc nãy cậu không phải nói như vậy”, Trương Tinh Vũ tức giận quát lên: “Rõ ràng lúc nãy cậu nói không quen biết chúng tôi, không cho chúng tôi vào trong! Bây giờ cậu lại nói khác? Cậu đang lừa gạt, cậu đang nói dối!”. 

“Cô Trương, tôi thật sự không có, cô không được đổ oan cho tôi!”, bộ dạng A Bưu sốt ruột đến mức sắp khóc ra được. 

Trương Mậu Niên cũng sa sầm mặt: “Cô, A Bưu là anh em của cháu, chơi cùng với cháu từ lúc còn ở bộ đội đến khi xuất ngũ. Cô nói A Bưu không để cô vào, vậy mời cô lấy chứng cứ ra”. 

“Có video! Có video!”, Trương Tinh Vũ sốt ruột nói: “ Lâm Chính, mau đưa video cho cậu ta xem, mau!”. 

“Mẹ, vô dụng thôi”. 

“Mau đưa cho cậu ta xem!”, Trương Tinh Vũ quát lên. 

Lâm Chính lắc đầu, lấy điện thoại ra, mở video lên. 

Trương Mậu Niên xem qua, không có cảm xúc gì nhìn Trương Tinh Vũ: “Cô, cái này có thể chứng minh điều gì sao?”. 

Trương Tinh Vũ sửng sốt, vội vàng nhận lấy điện thoại, xem một hồi. 

“Sao lại như vậy?”, Trương Tinh Vũ trợn tròn mắt. 

“Mẹ, con không quay được lúc anh ta không cho chúng ta vào trong, đợi con quay thì anh ta đã không nói gì nữa rồi, cho nên video này không chứng minh được gì cả”, Lâm Chính nói. 

“Sao cậu không quay sớm hơn? Đồ vô dụng!”, Trương Tinh Vũ tức giận run người. 

“Mẹ, Lâm Chính cũng đâu biết lại xảy ra chuyện như vậy, sao có thể quay trước được?”, Tô Nhu không nhịn nổi đứng ra bênh vực Lâm Chính. 

“Hai đứa…”, Trương Tinh Vũ tức đến mức cả người run rẩy. 

“Cô, cháu không biết có phải cô có thành kiến gì với A Bưu hay không, nhưng cháu nói cô biết, A Bưu sẽ không nói dối”, Trương Mậu Niên nghiêm túc nói. 

“Vậy ý cháu là cô đang nói dối?”. 

“Cháu không biết”, Trương Mậu Niên nói. 

“Nếu cháu không tin thì có thể hỏi người xung quanh. Mọi người đều nhìn thấy, chính cậu ta không để cô vào trong”, Trương Tinh Vũ lại la lên. 

“Quanh đây có ai nhìn thấy không?”, Trương Mậu Niên nhìn lướt qua những người xung quanh. 

Nhưng… không ai đứng ra làm chứng cho Trương Tinh Vũ. 

Đùa gì chứ? 

Trương Mậu Niên đã nói A Bưu là anh em của anh ta, rõ ràng Trương Mậu Niên đang gây khó dễ cho nhà Trương Tinh Vũ, giờ mà ai đứng ra chẳng phải sẽ trở thành kẻ thù của Trương Mậu Niên hay sao? 

Ai lại vì cả nhà Trương Tinh Vũ không được coi trọng kia mà chọc giận người như Trương Mậu Niên chứ? 

Trương Tinh Vũ ngơ ngẩn nhìn đám đông xung quanh im lặng không ai lên tiếng, sắc mặt trắng bệch, trong lòng cũng nguội lạnh. 

“Mẹ, thôi bỏ đi”, Tô Nhu cũng đã thấy rõ bộ mặt của bọn họ, đi tới trước, nhỏ giọng nói. 

Trương Tinh Vũ trợn trừng mắt, nhưng bà ta nhanh chóng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. 

“Tôi nên biết sớm là sẽ như vậy, tôi nên biết sớm…”. 

“Mẹ…”. 

“Yên tâm, mẹ không sao, mẹ quen rồi, mẹ sẽ quen thôi…”, Trương Tinh Vũ hạ giọng nói. 

Nghe mẹ mình nói như vậy, trái tim Tô Nhu thắt chặt. 

Tô Quảng không lên tiếng. 

“Cô à, hôm nay là tiệc thọ của ông nội, trong nhà có rất nhiều khách khứa. Cô cũng mang họ Trương, cho dù cô không biết xấu hổ, ít nhất cũng phải để chút mặt mũi cho nhà họ Trương chúng ta chứ? Cứ phải gây ra trò cười như vậy cô mới cam tâm sao?”, Trương Mậu Niên lạnh lùng lên tiếng. 

Trương Tinh Vũ không nói lời nào, sắc mặt vô cùng khó coi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi