NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1617

“Huyết Trường Phong! Dù anh có giết chết tôi, Lương Huyền Mi tôi cũng sẽ không khuất phục anh! Anh từ bỏ suy nghĩ đó đi!”, Diên Nữ hét lên thê lương.

Cô ta vừa nói ra lời này, Lâm Chính ở trên đài cao đứng dậy, kinh ngạc nhìn Diên Nữ.

“Huyền… Mi?”.

Diên Nữ gào lên thảm thiết, sau đó giãy giụa đứng dậy, tông vào eo của Đào sư tỷ.

Đào sư tỷ không kịp đề phòng, bị đẩy lùi mấy bước.

Diên Nữ nắm bàn tay bị gãy xương hoàn toàn biến dạng của mình, chạy nhanh về phía đài cao.

“Đảo chủ! Cứu tôi!”, Diên Nữ lớn tiếng hét lên.

Giờ phút này, cô ta chỉ đành gửi gắm hi vọng lên đảo chủ.

Mặc dù đảo chủ vẫn nghiêng về Huyết Trường Phong, nhưng ông ta là chủ một đảo, nhìn thấy đệ tử của mình bị hại, nếu ông ta không đứng ra ngăn cản thì không phải là thất trách, mất uy phong hay sao?

Trước kia ông ta có thể giả vờ không nhìn thấy, bây giờ e là không thể như vậy nữa.

Trong lòng Diên Nữ tính toán như vậy.

Nhưng cô ta vừa đến gần đài cao đã bị đệ tử canh giữ bên cạnh đài cao ngăn lại.

“Đảo chủ, cứu tôi! Đảo chủ! Cứu tôi!”, Diên Nữ hét lên.

Đảo chủ khẽ ngẩng đầu lên, nhưng lại không nói gì.

Nhị trưởng lão đứng dậy, nhìn chằm chằm Diên Nữ, hỏi: “Chuyện gì thế?”.

Chuyện gì thế?

Những người này đứng bên quan sát Huyết Trường Phong từ đầu tới cuối mà còn không biết là chuyện gì?

Diên Nữ cảm thấy phẫn hận, nhưng cũng không thể nói, thế là cấp bách hô lên: “Đào sư tỷ muốn giết tôi, xin trưởng lão hãy cứu tôi, xin đảo chủ hãy cứu tôi!”.

Đám người Đào sư tỷ ở phía sau chạy tới đã sốt ruột.

“Đào Hồng, có chuyện đó không?”, Huyết Nham thản nhiên nhìn Đào sư tỷ, hỏi.

Đào sư tỷ định giải thích, nhưng Huyết Trường Phong ở phía sau lại đi tới.

“Nhị trưởng lão, cô ta nói dối, không phải Đào Hồng muốn giết Diên Nữ, mà là Diên Nữ kia không hoàn thành nhiệm vụ mà tông môn giao cho đúng thời gian, Đào Hồng uốn nắn cô ta, cô ta còn thẹn quá hóa giận, muốn hại Đào Hồng. Chúng tôi ngăn lại, cô ta còn lên tố cáo trước, chạy tới đây vu khống chúng tôi. Hi vọng Nhị trưởng lão có thể minh giám, đừng để oan uổng cho người tốt”.

Lời đó vừa nói ra, sắc mặt Huyết Nham sa sầm, quát lên với Diên Nữ: “Diên Nữ, có chuyện đó không?”.

“Nhị trưởng lão, không phải như vậy, tôi… tôi…”.

“Cô còn giảo biện, quỳ xuống cho tôi!”, Huyết Nham hoàn toàn không để Diên Nữ nói hết câu mà đã quát mắng.

Diên Nữ run lên, không tin nổi nhìn ông ta, bấy giờ mới bừng tỉnh, cũng hiểu ra mọi thứ.

Giải thích?

Còn giải thích cái gì?

Làm chủ?

Nếu những người này có thể làm chủ cho mình thì cần gì đợi đến khi sự việc phát triển đến mức này?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi