NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1627

“Đảo chủ!”

Tứ trưởng lão trông vô cùng lo lắng. Ông ta vẫn còn đang nghĩ tới Trương Tử Tường. Tất cả các đệ tử cũng cảm thấy không cam tâm.

Thế nhưng cũng hết cách. Đây là một thiên kiêu đấy! Đảo chủ của đảo Vong Ưu có thể buông bỏ cả Diên Nữ thì đương nhiên cũng có thể buông bỏ Trương Tử Tường vì Lâm Chính.

Quả nhiên, đảo chủ chỉ quay qua quát: “Buổi luyện thử kéo dãn ra thêm một ngày, lập tức đi sắp xếp tiếp đón Lâm thiên kiêu”.

Đám đông há hốc miệng, thở dài bất lực. Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lấy ra một cây châm.

“Đảo chủ, đệ tử Trương Tử Tường nhiều lần lăng mạ em gái tôi, theo lý mà nói tôi giết anh ta cũng chẳng có gì quá đáng, có điều nể mặt ông, tôi có thể tha mạng cho anh ta. Nhưng anh ta có thể không sử dụng võ thuật được nữa, đây coi như là hình phạt vậy!”, dứt lời, Lâm Chính búng tay.

Vụt! Cây châm bay tới ghim vào họng của Trương Tử Tường.

Trong nháy mắt. Phụt! Cơ thể Trương Tử Tường giật mạnh như vừa tiếp xúc phải điện. Sau đó, hắn lập tức thở lại và tim đập trở lại.

“Sống rồi, sống lại rồi!”

“Trời ơi. Trương sư huynh…sống lại rồi sao?”

“Thần kỳ quá”.

Đám đông hô lên. Tứ trưởng lão cũng thất kinh, nhìn Trương Tử Tường với vẻ không dám tin.

“Đưa anh ta đi tĩnh dưỡng đi, một năm sau có thể xuống khỏi giường nhưng võ thuật thì không sử dụng được nữa”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Nhanh, mau đưa Trương Tử Tường đi”, Tứ trưởng lão kích động nói.

Đám đệ tử lập tức khiêng Trương Tử Tường đi. Tứ trưởng lão lúc này mới bình tĩnh lại, bước lên trước chắp tay trước Lâm Chính: “Cảm ơn Lâm thiên kiêu!”

“Không cần khách sáo?”, Lâm Chính nói.

“Ha ha, Lâm thiên kiêu với y thuật hồi sinh người chết thật đúng là kinh thiên động địa! Hôm nay chúng tôi đã được mở mang tầm mắt rồi. Nào nào Lâm thiên kiêu, mời nhập tiệc. Hôm nay cậu đã rời đi thì buổi tiệc này coi như tôi vì cậu mà tổ chức nhé”, đảo chủ bật cười ha ha.

“Đảo chủ, cảm ơn ý tốt của ông. Tôi vẫn còn việc quan trọng phải làm, tiệc tiễn thì không cần đâu. Nếu có thể thì sắp xếp giúp tôi một chiếc thuyền, tôi nhanh chóng đưa em gái tôi về Yên Kinh”, Lâm Chính lên tiếng.

Anh không phải đồ ngốc, đương nhiên biết ý đồ buổi tiệc rượu này của đảo chủ, đó là muốn lôi kéo anh.

Anh không có hứng thú với người chỉ biết có lợi ích như đảo chủ nên tránh càng xa càng tốt.

Đảo chủ nghe thấy vậy thì nụ cười trở nên cứng đơ: “Lâm thiên kiêu, tôi biết trước đó giữa hai bên có hiểu lầm. Thế nhưng giờ hiểu lầm đã được giải quyết rồi, chỉ là một bữa tiệc, ăn rồi trò chuyện thôi mà”.

“Đảo chủ, để ngày khác đi”, Lâm Chính vẫn từ chối.

“Vậy…thôi vậy, Lâm thiên kiêu đã nói vậy thì tôi cũng không giữ cậu lại nữa”, đảo chủ thở dài, không cưỡng cầu thêm.

Ông ta biết, chuyện này không gấp được. Đảo Vong Ưu đối xử với lương Huyền Mi cũng chẳng tốt đẹp gì nên đương nhiên Lâm Chính nảy sinh phản cảm là điều đương nhiên.

“Nếu đã vậy thì, Nhị trưởng lão!”

“Có!”

“Lập tức chuẩn bị thuyền cho Lâm thiêu kiêu!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi