NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1629

“Yên tâm đi, tôi hiểu rồi”.

Lâm Chính gật đầu, tiếp tục nói với Huyết Trường Phong: “Anh không định ra tay à?”

“Sao thế? Anh muốn đấu với tôi à?”, Huyết Trường Phong nói bằng vẻ vô cảm: “Tôi không có hứng thú với người xếp thứ 20. Có điều nếu như anh muốn thì tôi cũng không ngại thu thập thêm một miếng lệnh bài nữa đâu”.

“Tốt lắm, vậy thì cùng chơi nhé”, Lâm Chính gật đầu.

Lương Huyền Mi cũng phải giật mình, vội vàng kéo tay Lâm Chính, sốt sắng nói: “Lâm Chính, anh…điên rồi? Anh dám khiêu chiến với Huyết Trường Phong sao?”

“Nếu tôi đánh bại được Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến, vậy thì chắc chắn là đảo Vong Ưu cũng bị mất thể diện, Huyết Trường Phong khi đó không thể nào khoanh tay đứng nhìn được”, Lâm Chính giải thích.

“Vậy anh muốn…”

“Yên tâm, để tôi xử lý”.

Lâm Chính vỗ vai cô ta và an ủi. Lương Huyền Mi không nói gì nữa, thế nhưng cô ta cảm thấy căng thẳng lắm.

Lâm Chính chỉ phất tay: “Giờ chúng ta bắt đầu đi!”

“Được! Lâm thiên kiêu quả nhiên là người nhanh gọn lẹ!”

“Vậy giờ chúng ta bắt đầu thôi! Thịnh Siêu, sư đệ lên trước hay là tôi”, Mai Phượng Yến hỏi.

“Để tôi, để xem thần y Lâm rốt cuộc có tài cán gì. Nếu đến cả tôi mà anh ta cũng không đánh được thì sư tỷ hà tất phải ra tay?”, Thịnh Siêu đáp lại.

“Để tôi đi, nên chắc chắn một chút. Người này có thể đánh bại Tư Mã Sóc Phương thì chắc chắn là có bản lĩnh”, Mai Phượng Yến cũng lên tiếng.

Rõ ràng là cả hai đều muốn đoạt được Thiên Kiêu Lệnh trong tay Lâm Chính.

“Không cần phiền phức đến thế. Các người cùng lên đi”, Lâm Chính nói thẳng với cả hai người.

Dứt lời, tất cả đều ngạc nhiên.

“Lâm Chính!”, Lương Huyền Mi cuống cả lên, vội vàng túm lấy tay áo Lâm Chính nhưng không nói nên lời.

“Anh…”, Thịnh Siêu nín thở, tỏ ra vô cùng tức giận.

“Lâm thiên kiêu, tự tin gớm nhỉ, dám khinh thường bọn tôi à?”, Mai Phượng Yến cũng vô cùng tức giận.

Nhưng các vị trưởng lão và đảo chủ thì vô cùng hưng phấn. Cùng lên sao? Vậy thì Lâm Chính chẳng phải là chán sống rồi sao? Hai người này dù đánh một một không địch nổi Lâm Chính thì đánh hai một cũng thắng chắc mà.

“Lâm thiên kiêu đã nói như vậy rồi thì hai người cũng không cần phải nương tay nữa. Thỉnh giáo Lâm thiên kiêu vài chiêu đi”, đảo chủ mỉm cười.

Hai người nghe thấy vậy thì lập tức hiểu ra. Đảo chủ cũng có ý đồ muốn lấy được Thiên Kiêu Lệnh. Các trưởng lão ở bên cạnh cũng vội vàng gật đầu.

Đã không mời được Lâm thiên kiêu ở lại dự tiệc thì thôi đoạt lấy Thiên Kiêu Lệnh cũng được. Đảo Vong Ưu có hai miếng lệnh bài thì chẳng phải là có thể đàn áp toàn bộ quốc nội rồi sao?

“Đảo chủ, nếu như đánh bại được Lâm thiên kiêu thì Thiên Kiều Lệnh…”, Thịnh Siêu thận trọng hỏi.

“Có được Thiên Kiêu Lệnh thì hai người đấu tiếp một trận, ai thắng thì sẽ có được lệnh bài đó”, đảo chủ cười nói.

Hai người chợt bừng tỉnh: “Nếu đã vậy thì được, chúng tôi không khách sáo nữa. Mai sư tỷ, chúng ta cùng lên thôi”, Thịnh Siêu khẽ hô lên.

“Được!”, Mai Phượng Yến gật đầu. Cả hai người lập tức rút kiếm ra, sẵn sàng chiến đấu.

“Lâm thiên kiêu, cẩn thận nhé”, Thịnh Siêu kêu lên sau đó cùng Mai Phượng Yến ra tay. Nhưng vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên hô lên.

“Từ từ đã!”

Cả hai khựng người: “Sao thế Lâm thiên kiêu!”

“Anh hối hận rồi à? Nếu không địch nổi hai người chúng tôi thì một đấu một cũng được”, Mai Phượng Yến trầm giọng.

Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Tôi không có ý đó”.

“Vậy ý anh là…”

Hai người cảm thấy nghi ngờ. Đám đông đều hoang mang. Lâm Chính chỉ nhìn về phía Huyết Trường Phong và nói: “Anh không định ra tay à?”

“Ý của anh là gì? Tại sao tôi phải ra tay?”, Huyết Trường Phong cảm thấy kỳ lạ.

“Vừa nãy tôi nói các người cùng lên đi”.

“Không phải bọn họ đã đứng đó rồi hay sao?”, Huyết Trường Phong chỉ vào Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến.

“Họ đứng đây rồi nhưng anh có đứng ở đây đâu”.

“Hả?”, Huyết Trường Phong sững sờ, đột nhiên hiểu ra ý của Lâm Chính. Hắn nín thở, kinh ngạc nhìn anh.

“Tôi nói các người không có nghĩa là chỉ có hai người bọn họ, mà tôi nói là cả ba người cùng lên đi”, Lâm Chính hờ hững giải thích.

Dứt lời, toàn bộ hiện trường im lặng như tờ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi