NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1631

Nói xong, Huyết Trường Phong bước tới rút kiếm ra chĩa về phía Lâm Chính. Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến nhìn nhau rồi cũng lập tức nhào về phía anh.

“Lâm thiên kiêu, cẩn thận nhé!”, Thịnh Siêu hét lên rồi đột nhiên bổ tới. Thanh kiếm trong tay anh ta được rút ra, nhằm thẳng vào cổ họng Lâm Chính

Nhát kiếm mang ý đồ muốn kết liễu anh. Đòn tấn công nhanh như điện xẹt, khó mà bắt kịp. Đám đông kinh hãi. Lương Huyền Mi chau mày, nhìn chăm chăm vào mũi kiếm.

Thực ra cô ta không quá lo lắng, vì mặc dù nhát kiếm của Thịnh Siêu khá nhanh nhưng không dễ gì có thể khiến Lâm Chính bị thương.

Quả nhiên, mũi kiếm gần chạm vào người Lâm Chính thì anh lập tức ra tay. Hai ngón tay anh lập tức kẹp chặt lên lưỡi kiếm. Lúc này, mũi kiếm chỉ còn cách anh tầm 1cm thì lập tức dừng lại. Nó không thể tiến sâu thêm một phân nào nữa.

Đám đông kêu lên.

Hay lắm! Lương Huyền Mi mừng lắm. Cô ta hô vang.

Nhưng vào đúng khoảnh khắc này lại có thêm một đường kiếm nữa từ bên hông xiên tới nhằm vào tim của Lâm Chính.

Đòn tấn công quá bất ngờ. Có thể nói là xuất quỷ nhập thần.

“Cái gì?”, Lương Huyền Mi thất kinh. Đám đông cũng trố tròn mắt, nhìn lưỡi kiếm linh hoạt như một vong hồn.

Là Mai Phượng Yến. Tất cả lập tức bừng tỉnh. Mai Phượng Yến ra tay rồi.

Thế nhưng…Mai Phượng Yến tại sao lại xuất hiện ở vị trí đó và tại sao lại tiếp cận Lâm Chính một cách lặng lẽ như vậy?

Cô ta tiến gần tới Lâm Chính từ khi nào?

Không có ai biết. Lương Huyền Mi càng cảm thấy bất ngờ hơn. Có lẽ đây chính là ý đồ của Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến.

Thịnh Siêu chỉ nhử đòn, còn tuyệt chiêu thật sự nằm ở Mai Phượng Yến. Đám đông thót tim, nhìn lưỡi kiếm như một con rắn độc đâm về phía ngực Lâm Chính.

Lúc này Lâm Chính không hề né tránh. Mà dù có muốn đỡ đòn thì cũng không kịp nữa rồi.

Dù tay còn lại có đủ sức mạnh đối kháng với Mai Phượng Yến thì lúc này cũng không đủ thời gian mà đi kẹp chặt lưỡi kiếm đó. Đây chính là đòn sát phạt. Đúng là xếp thứ hai, thứ ba có khác. Ra tay là đã khiến người khác không dám tưởng tượng rồi.

“Á!”

Huyết U U nhắm chặt mắt. Mấy vị trưởng lão cũng thót tim. Đảo chủ thì cười khẩy, vẻ đắc ý hiện lên trong ánh mắt.

Huyết Trường Phong vẫn đứng bất động. Nếu lúc này hắn cũng tấn công Lâm Chính thì có lẽ anh sẽ chết chắc. Giờ mới có hai người thôi mà anh cũng sẽ chết chắc rồi.

Anh đã bị đánh bại. Cái gọi là Lâm thiên kiêu cũng chỉ đến vậy mà thôi…Rất nhiều người đều có cùng suy nghĩ.

Tuy nhiên trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này…

Cạch…

Một âm thanh giòn tan vang lên. Lưỡi kiếm lập tức bị anh bẻ gãy.

“Cái gì?”, đám trưởng lão hóa đá. Sau đó Lâm Chính quay người lại, cầm mảnh kiếm gãy bổ xuống thanh kiếm của Mai Phượng Yến.

Keng! Lại một âm thành giòn tan vang lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi