NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1667

“Lâm Chính!”, Lương Huyền Mi vội vàng kêu lên.

Chỉ thấy Lâm Chính đang giơ chân lên, vẫn trong tư thế đạp về phía trước. Rõ ràng là Huyết Trường Phong đã bị anh đạp bay.

Anh điềm đạm nói: “Hai tay của tôi đúng là bị nứt xương cộng thêm với đòn tấn công liên tiếp nên tạm thời không làm gì được. Thế nhưng hai chân của tôi vẫn còn nguyên vẹn. Tay bị phế thì có nghĩa là chân cũng phế luôn à?”

“Anh…”, Huyết Trường Phong chật vật đứng dậy, trừng mắt không nói nên lời. Sau đó hắn nôn ra một ngụm máu tươi.

“Giết! Giết hắn cho tôi! Ai có thể giết được hắn thì lập tức được trở thành đệ tử nhập thất, được truyền thụ toàn bộ võ công của đảo Vong Ưu”, đảo chủ gầm lên, cả người như phát điên.

Có thưởng có khác ai cũng trở nên dũng cảm. Đám đệ tử trong đảo hai mắt hừng hực lửa. Đệ tử nhập thất sao? Đó là một ưu đãi cực kỳ lớn đấy!

Tất cả các đệ tử trong đảo chỉ có thể học võ từ trưởng lão của mình, còn đệ tử của đảo chủ thì chẳng có mấy người…Chỉ có mình thiên kiêu Huyết Trường Phong.

Có ai mà không muốn trở thành thiên kiêu như Huyết Trường Phong chứ? Thế là tất cả đều như mất đi lý trí. Đám đông gào thét lao lên. Lúc này, Lâm Chính dường như biến mất trong biển người.

“Mau, mau đi giúp Lâm thiên kiêu!”

Đám đệ tử ngoài đảo vội vàng hét lên. Cả đám vội vàng lao tới.

“Dựa vào đám vô dụng các người mà muốn chống lại đảo Vong Ưu sao?”, một đệ tử trong đảo bèn nhào tới.

Mất đi sự gia trì của châm bạc, những người đệ tử ngoài đảo không khác gì chó mèo khiến cho đám đệ tử trong đảo một có thể chọi lại cả mười người.

“Sư đệ, để tôi tới giúp!”

“Tôi cũng vậy!”

“Đám vô dụng này, dám cứng à? Để xem tôi bẻ gãy chân các người như thế nào nhé!”

Lại thêm một đám đệ tử trong đảo nhào lên. Một lúc sau, đám đệ tử ngoài đảo ngã ra như rạ. Họ không thể nào hỗ trợ Lâm Chính được nữa.

“Chết tiệt!”

Lương Huyền Mi nóng ruột, điên cuồng lao lên. Thế nhưng cô ta cũng đành bất lực. Địch quá đông. Sau khi sự việc xảy ra ,toàn bộ người của đảo đã được điều động tới đây.

Dù sao thì đây cũng là đảo Vong Ưu mà. Đệ tử ngoài đảo cũng chỉ có một nhúm đó người, sao đối kháng lại được…

Kết cục đã được định trước rồi sao? Lương Huyền Mi tuyệt vọng, cô ta tấn công cũng không còn lực nữa.

Rầm! Cô ta bị đánh bật lùi lại. Đợi cô ta đứng vững lại thì mới phát hiện quá nửa đệ tử ngoài đảo đã bị hạ gục. Tình hình thật tuyệt vọng.

“Sư tỷ…đầu hàng đi”.

Một đệ tử chộp lấy cánh tay của Lương Huyền Mi và hét lên.

“Đầu hàng sao…”, Lương Huyền Mi run rẩy.

“Đầu hàng thì chúng ta mới có cơ hội sống sót, nếu không sẽ chết hết đấy”, người kia khóc.

Lương Huyền Mi sững sờ. Một lúc sau, cô ta gật đầu: “Thôi được…vậy thì…đầu hàng đi…”

Lương Huyên Mi thật muốn nuốt lại hai từ ‘đầu hàng’ vừa mới nói ra. Thế nhưng…lúc này ngoài đầu hàng ra thì họ còn lựa chọn nào khác không? Còn không cúi đầu thì tất cả sẽ bị đánh chết hết mất. \

Có thể đầu hàng là một nỗi nhục, là sự thê thảm nhưng có thể sống thì chút uất ức đó cũng chẳng là gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi