NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1697

“Vậy thì thưa thầy, rốt cuộc là phải làm sao thì thầy mới chịu tha thứ? Lẽ nào muốn Anna nhảy từ trên này xuống thì thầy mới chịu sao?”, Anna hai mắt đỏ rưng rưng, nói bằng giọng tủi thân.

Lâm Chính thở dài bất lực và lắc đầu: “Thôi bỏ đi, cô đứng xuống trước đã!”

“Thầy không muốn thật à?”, Anna từ từ tụt xuống cạnh anh.Trong nháy mắt, cảm giác áp lực ập tới cùng hương nước hoa hồng ngất ngây. Lâm Chính giật mình, quay mặt qua một bên và khẽ nói: “Không phải là không muốn mà bởi vì tôi là người có nguyên tắc. Dù sao cô cũng là đồ đệ của tôi, tôi không thể nào dùng phần dưới để suy nghĩ được”.

“Nguyên tắc…Không phải thầy….không ổn đấy chứ?”, Anna nhìn bằng ánh mắt giảo hoạt và khẽ mỉm cười.

“Không phải cô cũng thế sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Thầy…nói cái gì vậy! Tôi từng có hàng trăm bạn trai rồi đấy!”, Anna đỏ mặt.

“Có thể y học phương Tây chưa đủ khả năng nhưng y học phương Đông thì nhìn là biết ngay một người đã từng quan hệ hay chưa. Cô căn bản chưa cả có lần đầu. Cô nói cho tôi nghe cô đã có bao nhiêu bạn trai rồi? Lẽ nào những người bạn giới tính nam thời đại học đều được cô tính là bạn trai sao?”, Lâm Chính nói.

Anna khựng người, đôi mắt màu lam trong veo cứ thế nhìn anh chăm chăm: “Trời ơi, thầy thật lợi hại. Chỉ cần nhìn là nhìn thấu mọi thứ. Đông y đúng là kỳ diệu quá”, Anna kích động nói.

“Cô đúng là ngây thơ mà!”

Lâm Chính đứng dậy, bước tới bên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài Giang Thành và điềm đạm nói: “Thôi được, cô đã thích y thuật như vậy thì tôi cũng vì thành ý mà tha thứ cho cô một lần. Nhưng cô phải đảm bảo sau này không được tái phạm nữa, hơn nữa còn phải thay đổi bản thân đi. Một bác sĩ thì nhất định phải có y phẩm. Rõ chưa?”

“Thưa thầy rốt cuộc y phẩm là gì?”, Anna cảm thấy không hiểu.

“Không vụ lợi, mọi bệnh nhân đều công bằng như nhau, không làm việc áy náy lương tâm! Đó chính là y phẩm!”

“Mặc dù không hiểu rõ lắm nhưng Anna nhất định sẽ trở thành một bác sĩ tốt…Thưa thầy, thầy cũng luôn làm theo như vậy đúng không?”

“Tôi à? Không…tôi không phải, tôi không đủ tư cách làm bác sĩ!”, Lâm Chính nói xong thì đôi mắt ánh lên vẻ âm u.

“Con người tôi…chưa bao giờ có đủ y phẩm!”

Sau khi được Lâm Chính tha thứ thì Anna vui mừng rời khỏi tập đoàn Dương Hoa. Nhưng cô ta cũng cảm thấy hơi thất vọng: “Mình đã làm tới nước đó rồi, lẽ nào…mình vẫn không đủ quyến rũ sao?”, Anna lầm bầm. Nếu là người khác thì có lẽ đã lao lên như một con sói rồi.

“Đúng vậy, chắc chắn là mình không đủ quyến rũ!”, Anna tư trách mình.

“Cô Anna!”, đúng lúc này, có một chiếc xe đỗ ngay trước tập đoàn Dương Hoa, một người đàn ông đeo kính bước xuống xe chạy tới. Người này ăn mặc chỉnh tề, có vẻ cũng không phải dạng vừa.

“Đây là…”, Annan không hiểu

“Chào cô, tôi là Trương Siêu – người của Cục y tế Giang Thành. Được biết cô tới đây nên người của Cục rất trân trọng. Giờ mọi người đang ở bệnh viên chờ cô. Cô Anna nếu cô không ngại thì mời lên xe cùng tôi tới bệnh viện, người đàn ông mỉm cười.

“Tới bệnh viện làm gì?”, Anna tỏ vẻ nghi ngờ.

“Đương nhiên là tới cứu người rồi…”,người đàn ông nói.

“Cứu ai cơ?”

“Chuyện này…”, người đàn ông á khẩu, không biết phải nói gì

“Tôi chỉ định tới đây thăm thầy của tôi, có nói là sẽ cứu chữa cho ai đâu! Đừng có lừa tôi!”, Anna cười khẩy, quay người bỏ đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi