NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1849

“Vâng ạ, à thầy ơi, thầy có thể cung cấp cho tôi một ít thuốc đặc trị của thầy được không?”, Anna dè dặt nói.

“Cô muốn à?”

“Rất nhiều người thân và bạn bè của tôi vẫn cần loại thuốc này để duy trì cuộc sống của họ, bây giờ tất cả các loại thuốc đặc trị trong nước đều đã bán hết, bọn họ không mua được thuốc, nên… họ tìm đến tôi”, Anna hơi khó xử nói.

“Vậy à… Được, tôi sẽ bảo Mã Hải chuẩn bị cho cô mười hộp thuốc, đưa đến nhà cô trước, ngoài ra, hãy thay mặt tôi chuyển tin tức tới các bệnh nhân trong nước Mễ”.

“Tin gì ạ?” Anna vội vàng hỏi.

“Nếu muốn trị liệu, bất cứ lúc nào cũng có thể tới Hoa Quốc, nơi này có đầy đủ thuốc men, có liệu trình trị liệu hoàn chỉnh, tôi sẽ đối xử với bệnh nhân đến từ mọi nơi đều như nhau!” Lâm Chính cười nói.

Anna nghe xong, chợt bừng tỉnh, hô hấp của cô ta trở nên gấp gáp.

“Thầy muốn tạo áp lực cho chính phủ sao?”, cô ta thận trọng hỏi.

“Phía chính phủ của các cô như thế nào thì không liên quan gì tới tôi, tôi chỉ không hài lòng với thái độ của phía chính phủ đối với tôi và Đông y! Nếu bọn họ đã không tin Đông y thì tại sao tôi phải cung cấp những loại thuốc đặc trị do Đông y nghiên cứu cho bọn họ?”

“À… cũng đúng…”

Anna bất lực thở dài.

“Còn chuyện gì nữa không?”

“Không… Không…”

“Nếu có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi”.

Lâm Chính nói xong thì cúp điện thoại luôn.

Sau khi xuống máy bay, Mã Hải đích thân đến đón anh.

Trên xe.

“Gần đây công ty ổn không?”, Lâm Chính hỏi.

“Rất tốt, bởi vì sự kiện phát sóng trực kiếp của Chủ tịch Lâm, mà thị trường chứng khoán của chúng ta chỉ trong một đêm đã tăng lên rất nhiều, hơn nữa còn có xu hướng tăng lên, không chỉ vậy, rất nhiều công ty trong nước cũng có hứng thú muốn hợp tác với chúng ta, chúng ta có thể nhân cơ hội này để triển khai một số cứ điểm chiến lược quan trọng, nó sẽ giúp ích rất nhiều cho công ty trong việc phát triển các ngành khác trong tương lai”, Mã Hải cười nói.

“Vậy thì tốt!” Lâm Chính gật đầu.

Sau khi trở lại Dương Hoa, Lâm Chính xử lý những công việc chất đống mấy ngày nay, đồng thời nhân tiện ghé qua chỗ Tô Nhu một chuyến.

Tô Nhu vẫn đang say mê với công việc, không quan tâm đ ến những thứ khác, tất nhiên, sau khi trải qua sự cố trước đó, thái độ của cô ấy đối với Lâm Chính đã trở lại như trước.

Lâm Chính cũng không quá để ý, dù sao tình cảm của hai người đã phai nhạt đi không ít.

Chỉ là không biết tại sao Tô Nhu vẫn không chịu ly hôn với anh.

Chẳng lẽ chỉ là bởi vì lời trăn trối lúc sắp mất của ông cụ Lâm sao?

“Gần đây anh bận gì vậy? Em đến y quán của Lạc Thiên tìm anh mấy lần mà không gặp, em gọi điện cho anh cũng hiển thị máy bận, xảy ra chuyện gì sao?”, trong công ty Duyệt Nhan, Tô Nhu vừa nói vừa sửa sang lại tài liệu trên bàn.

“À, Lạc Thiên muốn anh đến các tỉnh khác để mua một số dược liệu, đi đến một ngôi làng nhỏ dân cư thưa thớt, có lẽ là không có tín hiệu, anh đến lấy vài bộ quần áo, sau đó anh sẽ đi”, Lâm Chính đáp lời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi