NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1877

“Cậu Lâm, hợp đồng đã ký cả rồi, nếu như tôi đơn phương huỷ bỏ thì sẽ gây nên những tổn thất không đáng có”, chú Nam bất lực nói.

“Vậy là ông không bằng lòng à?”

“Chuyện này… để tôi suy xét cho kỹ càng đã…”

Thật ra trong lòng chú Nam đang rất rối bời.

Bởi vì ông ta căn bản không biết người trước mặt này rốt cuộc là nhân vật nào bên trong Tập đoàn Dương Hoa!

Trong lòng ông ta thật ra đã từng suy đoán người này liệu có phải là Chủ tịch Lâm trong lời đồn, thế nhưng ông ta cũng từng xem live-stream lúc trước, Chủ tịch Lâm có vẻ ngoài ra sao ông ta biết rõ, nhìn thế nào thì cũng chả có liên quan gì với gương mặt của người này mà nhỉ?

Vậy thì người này liệu có vai vế như thế nào ở Dương Hoa đây?

Chú Nam không biết, vậy nên cũng không thể hoàn toàn nghe theo người này

“Nếu đã như vậy thì được thôi, tôi nên trở về rồi”.

Lâm Chính thốt ra một câu, đứng dậy định rời đi.

“Thằng ranh thối tha, ai cho anh rời đi?”

Người đàn ông phía bên cạnh lập tức muốn giữ anh lại.

Thế nhưng một giây sau, Lâm Chính đột nhiên giơ tay, mạnh mẽ tóm lấy cổ tay của người kia, ấn mạnh bàn tay hắn lên trên mặt bàn, tay còn lại nhanh như điện giật cầm lấy đũa trúc trên bàn và đâm thẳng vào lòng bàn tay của hắn.

Phập!

Đũa trúc lập tức xuyên qua lòng bàn tay của người kia, lại còn xuyên cả qua mặt bàn, ghim luôn bàn tay hắn trên đó.

“A!”

Tiếng gào thét thảm thương vang khắp quán trà.

Máu tươi nhuộm đỏ cả mặt bàn…

Động tác nhanh gọn dứt khoát, không hề chần chừ!

“Tay của tôi! Tay của tôi!”

Người đó ôm lấy cánh tay, không ngừng kêu gào, thế nhưng lại không dám cử động linh tinh, chỉ có thể rú lên, cả gương mặt đều méo mó.

“Cái gì?”

Sắc mặt của những người khác cũng biến đổi, sững sờ ngây dại.

Hành động này đã khiến cho tất cả mọi người đang có mặt đều kinh hãi.

Ai có thể ngờ được người này lại hung hãn tới thế?

Hơn nữa… anh có thể dùng một chiếc đũa để đâm xuyên qua lòng bàn tay của một người đang sống và cả mặt bàn gỗ!

Đây là sức mạnh kh ủng bố tới độ nào?

Chàng trai này… thật sự chỉ là một tên phế vật thích ăn bám sao?

Sao nhìn thế nào cũng không thấy giống vậy nhỉ…

Lâm Chính rút ra một tờ khăn giấy từ trong hộp giấy phía bên cạnh lau tay, bình thản nhìn Chu Quý: “Còn ai có vấn đề gì nữa không?”

Mấy người Tiểu Yến không dám lên tiếng.

“Khốn nạn!”

Mấy tên tay sai cảm thấy mất mặt, muốn ra tay.

Thế nhưng Chu Quý phía bên cạnh lại quay đầu nhỏ giọng lên tiếng: “Tránh ra hết đi!”

Đám người dừng bước chân, đồng loạt nhìn Chu Quý.

“Không nhìn thấy chú Nam ở đây sao? Chú Nam không thích cảnh tượng như này đâu, đừng hỗn láo!”, Chu Quý gằn giọng.

Lúc này đám người mới thôi hung hăng.

Lâm Chính lắc đầu, quay người bước ra ngoài cửa lớn.

“Cậu Lâm…”, chú Nam vội vàng hô lên.

Thế nhưng Lâm Chính chẳng buồn quay đầu lại, cứ thế rời khỏi quán trà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi