NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1893

“Đây là tiền tiết kiệm của em, tầm hai, ba trăm nghìn tệ. Anh đi rút rồi gửi vào thẻ của chủ tịch Lâm. Sau đó đưa giấy nợ cho anh ấy, nói là tiền nợ còn lại em sẽ trả hết trong một năm. Tính lãi cũng được. Anh nghe rõ chưa?”, Tô Nhu đanh giọng.

“Chuyện này…thôi được”, Lâm Chính gật đầu.

“Còn nữa, anh nhớ rằng người khác vô duyên vô cớ đưa tiền cho anh dùng là đều có mục đích cả. Anh nghĩ cho kỹ xem người ta có âm mưu gì không? Giờ họ đưa cho anh ít tiền này, tới lúc trả lại thì không chỉ có từng này đâu. Đừng bao giờ nợ người khác thứ gì. Anh biết chưa”, Tô Nhu nói tiếp.

“Tô Nhu, thật sự anh chính là chủ tịch Lâm. Tiền này là của anh”, Lâm Chính thở dài, vẫn muốn giải thích thêm.

Tô Nhu nín thở, trừng mắt nhì anh một lúc rồi lục túi, lấy ra thêm vài đồng 100 tệ nhét vào tay anh: “Anh tới bệnh viện bốc số đi, nhớ khám khoa thần kinh”.

“Chuyện này…”

“Đi đi…”, Tô Nhu nói xong bèn quay người ấn thang máy lên tầng cao nhất.

Lâm Chính cầm tiền đứng ngây tại chỗ một hồi lâu

Hầy…

Trước đây anh không dám nói ra. Còn giờ nói ra thì cũng không có ai tin.Anh lắc đầu, bắt xe về Dương Hoa. Vừa bước vào phòng thì Mã Hải đã đưa tới một xấp tài liệu.

“Đây là gì vậy?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Đây là toàn bộ hợp đồng hợp tác ở Hạ Kinh của chúng ta”, Mã Hải cung kính nói: “Những hợp đồng này đều có liên quan tới tập đoàn Trung Thập”.

“Hủy hết đi”, Lâm Chính không buồn xem, chỉ nói thẳng.

“Tiền bồi thường sẽ không ít đâu ạ”.

“Vậy thì khiến họ hủy hợp đồng đi!”.

“Làm thế nào ạ?”, Mã Hải thận trọng hỏi.

“Dừng sản xuất thuốc”, Lâm Chính suy nghĩ rồi thản nhiên nói.

Nếu Trung Hồng đã ra tay, thì đương nhiên Lâm Chính sẽ không bỏ qua.

Tuy anh không có tình cảm sâu sắc với Tô Nhu, nhưng Trung Hồng dám động đến người phụ nữ của anh trước mặt anh, thì sao Lâm Chính có thể nuốt trôi cục tức này chứ?

Ngay trong ngày Lâm Chính trở về Dương Hoa, tập đoàn Dương Hoa bắt đầu phát động tấn công mãnh liệt tập đoàn Trung Thị trên thị trường cổ phiếu.

Không những vậy, tất cả các tập đoàn tài chính, các doanh nhân có mối quan hệ hợp tác với tập đoàn Trung Thị đều hủy hợp đồng mà không có dấu hiệu báo trước, khiến tập đoàn Trung Thị bỗng chốc rơi vào hỗn loạn.

Không ai ngờ Dương Hoa lại tấn công thần tốc và bất ngờ như vậy, đến mức người nhà họ Trung cũng có chút trở tay không kịp.

“Ngu xuẩn!”.

Trong biệt thự nhà họ Trung, gia chủ nhà họ Trung là Trung Bưu, đeo kính gọng vàng, vẻ mặt nghiêm túc, nổi giận đùng đùng nhìn Trung Hồng: “Vì một con đàn bà mà chọc giận Dương Hoa? Chúng ta có thể chọc vào được Dương Hoa sao? Con có biết vi quyết định này của con mà gia tộc chúng ta đã tổn thất bao nhiêu không? Con chưa từng suy nghĩ sao?”.

“Bố đừng tức giận nữa, nhà họ Trung chúng ta ở Hạ Kinh, Dương Hoa vẫn chưa vươn được tay đến chỗ chúng ta đâu. Một con rồng qua sông như nó dù có mạnh đến đâu cũng không thể đấu lại được đầu sỏ địa phương như chúng ta. Nếu gia tộc chúng ta đấu với Dương Hoa thật, thì cũng không cần phải sợ. Bố, bố nghĩ nhiều rồi”, Trung Hồng mỉm cười đáp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi