NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1898

“Tôi không biết thời gian này anh ta làm sao sống, nhưng tôi biết tấm lòng anh ta chắc chắn rất rộng rãi. Nếu đổi lại là tôi, một là ly hôn, không thì băm gã đàn ông dụ dỗ vợ mình kia ra”.

“Ha, đồ ngốc, nếu anh ta ly hôn thì anh ta ăn cái gì? Anh không biết anh ta là đồ vô dụng chỉ biết ăn bám, sau khi ở rể nhà người ta, ngày nào cũng du thủ du thực, không làm gì cả à? Anh bảo anh ta ly hôn? Thế chẳng phải bảo anh ta đi chết sao?”.

“À… hóa ra là vậy à?”.

“Huống hồ, đó còn là Chủ tịch Lâm, anh ta dám đánh người ta? Anh ta có lá gan đó không? Kẻ vô dụng như anh ta động vào Chủ tịch Lâm được sao?”.

“Cũng phải nhỉ”.

Người nhà họ Lương đi ngang qua châu đầu ghé tai, ai nấy len lén nhìn Lâm Chính, lời bàn tán không ngừng vang lên.

Lâm Chính không cảm thấy gì, nhưng Lương Huyền Mi lại không chịu nổi.

“Mấy người đang nói cái gì vậy? Im cái mỏ thối của mấy người lại!”, Lương Huyền Mi nổi giận mắng chửi.

Đám người nhà họ Lương nhíu mày, nhưng không cãi cọ với cô ta, mà lựa chọn rời đi.

“Anh cả, anh đừng quan tâm đ ến bọn họ. Đám người đó bình thường ăn no rửng mỡ, không có chuyện gì thích xuyên tạc này nọ! Chúng ta đừng quan tâm đ ến bọn họ”, Lương Huyền Mi an ủi.

“Yên tâm, anh không để ý, mấy chuyện này anh nghe nhiều rồi”, Lâm Chính cười nói.

Lương Huyền Mi gật đầu.

Thật ra trong lòng cô ta rất sáng tỏ.

Lâm Chính là Chủ tịch Lâm, gì mà dan díu với Tô Nhu? Đó là vợ của anh, cần phải dan díu hay sao?

Hai người đi vào một sân nhà mà gia đình Lương Thu Yến ở.

Lúc này, trong sân thoảng mùi hương thức ăn.

“Chị, chị về rồi à?”.

Một giọng nói hơi nũng nịu vang lên, sau đó thì thấy một bóng người thanh xuân tươi trẻ từ trong nhà chạy ra, nhào vòng lòng Lương Huyền Mi, không ngừng dụi đầu.

Lương Huyền Mi hơi xấu hổ, âm thầm liếc nhìn Lâm Chính, má đỏ bừng, vội hạ thấp giọng: “Được rồi Tiểu Điệp, đừng làm nũng nữa, anh cả ở đây kia mà”.

“Anh Quản Trạch đến rồi sao? Sao em không thấy anh ấy?”, Lương Tiểu Điệp tò mò nhìn quanh.

“Anh Quản Trạch không đến, mà là anh Lâm Chính đến! Em mau gọi mọi người ra đi”, Lương Huyền Mi nói.

“Lâm Chính?”.

Lương Tiểu Điệp liếc nhìn người bên cạnh, cô ta đã thấy Lâm Chính từ trước, chỉ là cố tình phớt lờ mà thôi, trong mũi phát ra tiếng hừ lạnh lùng: “Không phải là con rùa ăn bám bị cắm sừng đây sao, anh ta không xứng làm anh cả của em! Chị, em cần mặt mũi, nếu chuyện này truyền tới trường em, em sẽ bị bạn học cười chết mất”.

“Em nói gì?”.

Lương Huyền Mi biến sắc, lập tức nghiêm túc quát mắng: “Không được mất lịch sự như vậy! Cái gì mà cắm sừng với không cắm sừng? Không được nói bậy!”.

“Chị, em cũng không nói sai, chị hung dữ với em làm gì. Mọi người đều biết mà, trên mạng ngày nào cũng có người đồn vợ anh ta dan díu với Chủ tịch Lâm của Dương Hoa, đầu trang mạng xã hội còn thấy đầy ra đó…”, Lương Tiểu Điệp ấm ức nói.

“Em… em còn nói nữa? Con nhỏ chết tiệt này!”, Lương Huyền Mi tức đến mức run rẩy cả người, chỉ muốn tát cho con nhỏ này một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi