NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1905

“Anh chỗ nào cũng tốt, chỉ là… chỉ là tôi đã có người mình thích, tôi cũng từng nói với anh…”.

“Là cái tên Chủ tịch Lâm đó sao? Đáng tiếc anh ta lại thích vợ người khác, không thích kiểu nhóc con như em!”, cậu Vân khẽ cười nói.

Cậu ta vừa nói xong, vẻ mặt Lương Tiểu Điệp trở nên quái lạ, nhìn sang Lâm Chính ở bên cạnh.

Lâm Chính lại tiến lên.

“Được rồi cậu Vân, cậu đừng làm khó em gái tôi nữa. Chiều nay cô ấy còn có tiết học, phải nhanh chóng đến trường, cậu còn ở đây làm khó dễ cô ấy khiến cô ấy muộn học thì không hay”, Lâm Chính lên tiếng.

Cậu Vân nhìn anh với vẻ tò mò.

“Anh là…”.

“Tôi là anh trai của Tiểu Điệp”.

“Lương Bình Triều và Lương Quản Trạch tôi đã từng gặp, hình như trong mấy người anh trai của Tiểu Điệp không có anh thì phải?”, cậu Vân thản nhiên nói.

“Tôi là con nuôi của Lương Thu Yến. Nhưng cậu không cần phải băn khoăn về mối quan hệ giữa tôi và Tiểu Điệp, cậu nói người của cậu tránh đường đi, nếu làm lỡ việc học của cô ấy, tôi khó mà giải thích với mẹ nuôi”, Lâm Chính nói.

“Tôi cũng muốn để Tiểu Điệp đến trường nhanh hơn, nhưng cô ấy không đồng ý làm bạn gái tôi, bảo tôi làm sao nhường?”, cậu Vân mỉm cười nói.

“Cho nên ý cậu là cậu không nhường?”.

“Nếu tôi không nhường, các người có thể làm gì?”, cậu Vân cười nhạt nói.

Lâm Chính khẽ nhíu mày, muốn ra tay, nhưng nghĩ đến một khi mình ra tay sẽ chỉ rước lấy rắc rối cho gia đình Lương Thu Yến, anh suy nghĩ trong chốc lát, bèn nắm cánh tay của Lương Tiểu Điệp, nhẹ giọng nói: “Tiểu Điệp, chúng ta đi vào từ cửa lớn đi”.

“Úi, anh buông tay ra! Anh là ai chứ? Đừng bắt quàng làm họ!”.

Lương Tiểu Điệp đột nhiên giãy khỏi tay Lâm Chính, nhìn anh với vẻ mặt đầy chán ghét .

Lâm Chính nhíu mày, không lên tiếng.

Dù vậy, rõ ràng Lương Tiểu Điệp tán thành lời anh nói, quay người chuẩn bị đi vòng qua.

Nhưng hai người còn chưa đi được mấy bước, người ở các lối đi đã ùa tới, chặn đường đi của bọn họ lần nữa.

Tình hình có vẻ không ổn cho lắm.

Lương Tiểu Điệp vội vàng ném túi xách sang một bên, hơi run rẩy bày thế.

Nhà họ Lương dù gì cũng là gia tộc lớn, người trong tộc đều tập võ. Mặc dù Lương Tiểu Điệp nhỏ tuổi, nhưng cũng có đi theo anh chị mình học một chút võ thuật.

Tuy nhiên, chút võ mèo ba chân của cô ta đối phó với lưu manh côn đồ còn hơi quá sức, càng đừng nói tới đối phó với đám người như cậu Vân.

Lâm Chính nhìn chằm chằm những người này, hít sâu một hơi, vẻ mặt trở nên âm u lạnh lẽo.

Xem ra không thể không ra tay rồi!

“Tiểu Điệp, em ra sau anh đi”, Lâm Chính khẽ giọng nói.

“Ra… ra sau anh? Sao hả? Anh muốn tôi nhìn anh chịu đòn à?”, Lương Tiểu Điệp run rẩy nói.

“Tôi không có ý đó…”.

“Tôi mặc kệ anh có ý gì, anh mau lấy điện thoại báo cảnh sát cho tôi, mau…”, Lương Tiểu Điệp sốt ruột hô lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi